Đối mặt với sự hung hãn ương ngạnh của Lỗ Duy Cường, tàn nhẫn độc ác của Uông Khải Trạch, vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt: “Lại không cút đi, tôi sợ các người không đi nổi nữa đâu.”
Lúc nói những lời này, xung quanh đều hơi chấn động.
Bao gồm đám người Triệu Thanh Hạm trong đó, tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, không hiểu sao lại nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ rung động.
Người đó là Lỗ Duy Cường!
Là anh Cường trong truyền thuyết đấy!
Anh ta có quyền cao chức trọng ở Long Môn phân hội thủ đô, giảm lên người đơn giản như giẫm lên chó!
Đó mới là nhà giàu chân chính, cậu chủ chân chính.
Quan trọng nhất chính là, Lỗ Duy Cường nổi tiếng chính là vì anh ta ngay cả người trong giới thượng lưu cũng dám giẫm lên!
Bởi vì chiến lực của anh ta phi phàm, rất nhiều khi Uông Vĩ Thành đều đã ra mặt giúp anh ta làm chỗ dựa.
Có thể nói, con người Lỗ Duy Cường ngoại trừ quá kích động và không thích hợp trong một số dịp trọng đại, thì anh ta không có khuyết điểm nào khác.
Chọc giận anh ta mà nói, anh ta sẽ cường thể ra tay giảm lên người khác. “Không đi được sao?"
Quả nhiên, lúc này Lỗ Duy Cường đã bị giọng điệu của Bùi Nguyễn Minh chọc giận.
Anh ta cười mỉa một tiếng, đánh giá Bùi Nguyễn Minh từ trên xuống dưới một cái, nói: “Tên nhóc, cậu đúng là uy phong, ông đây lớn như vậy, lần đầu tiên có người dám uy hiếp tôi đấy!” “Cậu có dũng khí lặp lại lần nữa xem!” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh lùng, giọng điệu lạnh như băng: “Cút đi!”
Lỗ Duy Cường cười ha ha: “Bảo tôi cút sao? Cậu xứng “Bốp... à?"
Ngay sau đó, trong đám người đột nhiên có một bóng người đi ra, sau đó một bàn tay như quạt hương bồ tát lên mặt Lỗ Duy Cường, tát anh ta bay ngược sau.
Lúc rơi xuống đất, Lỗ Duy Cường ngã gục, trên mặt đều là bụi đất.
Anh ta chật vật không chịu nổi bò dậy, ôm cái má sưng đỏ, vẻ mặt khó coi tới cực hạn.
Nơi này là sân nhà của Long Môn phân hội thủ đô!
Ở nơi này, có người nào dám động vào anh ta?
Kết quả lúc nhìn thấy bóng người như ngọn núi nhỏ, sắc mặt Lỗ Duy Cường lại thay đổi.
Chỉ thấy Hùng Tứ Hải chiến tướng đứng đầu dưới trưởng Uông Vĩ Thành, lúc này vẻ mặt lạnh lùng đứng giữa phòng, híp mắt nhìn Lỗ Duy Cường nói: “Duy Cường, cậu Bùi bảo cậu cút, cậu phải cút cho tôi!”
Sau khi nói xong, Hùng Tứ Hải tiến lên trước, trở tay đánh bay Lỗ Duy Cường.
Cậu Bùi?
Vậy mà Hùng Tứ Hải gọi Bùi Nguyên Minh là cậu Bùi? Rất nhiều người lập tức cảm thấy hoảng hốt.
Phải biết rằng, Hùng Tứ Hải khác với Lỗ Duy Cường!
Anh ta là chiến tướng đứng đầu chân chính dưới trưởng Uông Vĩ Thành!
Thực lực và địa vị cao hơn tầng trung như Lỗ Duy Cường nhiều.
Tuy ngày thường Lỗ Duy Cường có thể ở ngoài ỷ thế hiếp người, diễu võ dương oai, nhưng ở trước mặt Hùng Tứ Hải, anh ta ngay cả rắm cũng không phải.
Hơn nữa Hùng Tứ Hải có tiếng là khô cho người khác mặt mũi, nghe nói anh ta ngay cả Sở Tuấn Hiền cũng không nể mặt.
Nhưng mà lúc này anh ta luôn miệng gọi Bùi Nguyên
Minh một câu cậu Bùi, đây là chuyện ghê gớm cỡ nào! Lỗ Duy Cường che mặt, vẻ mặt khó coi tới cực hạn.
Anh ta không muốn đối nghịch với Hùng Tứ Hải, nhưng nhìn thấy có nhiều ánh mắt nhìn về phía mình như vậy, anh ta khẽ cắn môi đứng dậy lần nữa.
Không có biện pháp, lăn lộn trong giới hắc bạch, mặt mũi còn quan trọng hơn tính mạng, mạng có thể mất, mặt mũi không thể không có.
Cho nên lúc này Lỗ Duy Cường nhìn chằm chằm Hùng Tứ Hải nói: “Hùng Tứ Hải, anh có ý gì đây?” “Vì một người ngoài, anh muốn trở mặt với Lỗ Duy
Cường tôi sao?” "Bop!"
Hùng Tứ Hải không nói lời vô nghĩa, tiến lên trước tát một cái, tát Lỗ Duy Cường chảy đầy máu. “Cậu có tư cách hỏi tôi sao?"
Hùng Tứ Hải đã sớm bị Bùi Nguyên Minh thuyết phục, chẳng qua vẫn luôn không tìm được cơ hội thể hiện trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Hôm nay không dễ dàng gì mới tìm được cơ hội, sao anh ta có thể bỏ qua cơ hội này?
Lúc này có thể nói là Hùng Tứ Hải vừa cảm tạ mười tám đời tổ tông của Lỗ Duy Cường, vừa vung tay tát anh ta.