Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2204




Nhìn thấy Thanh Linh và Trịnh Tuấn giống như có xu thế nguôi giận, lúc này Lục Thủy Nhiên nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Bùi Nguyên Minh nói: “Họ Bùi, cậu có thể nói những lời như vậy được saol”

“Con mắt nào của cậu nhìn thấy cậu Phương rời khỏi thủ đô về Yến Kinh rồi hả?”

“Hơn nữa cho dù chuyện này là thật, là cậu Phương bảo người ta ra tay!”

“Còn không phải vì cậu?”

“Nếu không vì cậu phá hủy buổi xem mắt, nếu không vì cậu tát cậu ấy một cái!”

“Làm sao có thể xảy ra chuyện như thế?”

“Nói ngắn lại, nói tóm lại, toàn bộ trách nhiệm đều do cậu mà rail”

“Mời cậu bây giờ, lập tức, lập tức, cút đi!”

“Tuyết Dương chúng tôi sẽ tự mình chăm sóc, Khánh Vân chúng tôi cũng sẽ tự mình chăm sóc!”

“Cầu xin cậu mở lòng từ bi, ký vào giấy thỏa thuận ly hôn, đừng bám lấy Tuyết Dương nữa có được không?”

Khi nói chuyện, Lục Thủy Nhiên lấy một bản thỏa thuận ly hôn khác từ trong túi Thanh Linh ra, để ở trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Rất rõ ràng, bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều bản, căn bản không sợ bị Bùi Nguyên Minh xé đi.

Thanh Linh vốn đã hết giận vài phần, lúc này cũng kịp phản ứng lại lần nữa, bà ta đứng dậy, tức giận nói với Bùi Nguyên Minh: “Đúng vậy, Lục Thủy Nhiên nói đúng “Cho dù thế nào, mọi chuyện đều vì cậu mà rai”

“Cậu nhanh cút đi, biệt thự số một Hương Sơn cũng sẽ không cho cậu vào ở nữa!”

“Cậu cũng đừng nghĩ đợi Tuyết Dương lên nắm quyền chỉ thứ chín của nhà họ Chân ở thủ đô xong, cậu còn có thể đi theo thơm lây!”

“Tên ở rể lòng tham không đáy, tôi nhổ vào!”

Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi, nhìn đang tranh cãi ầm ï ở hành lang, lại nhìn đám y tá thường đi tới vây xem mấy lần, muốn ngăn cản nhưng không dám.

Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, liếc mắt nhìn Trịnh Tuấn một cái, nói: “Ba vợ, con đi đây!”

“Làm phiền ba chăm sóc Tuyết Dương và Khánh Vân.”

“Con đã phái người canh giữ ở gần đây, nếu gặp chuyện gì phiền phức thì gọi điện thoại cho con trước”

Anh thực sự không muốn tiếp tục cãi vã, ảnh hưởng tới việc khám của Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân.

Trịnh Tuấn vẫn có chút bình tĩnh, ông ta nghĩ một lát, nói: “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc con gái tôi thật tốt”

“Mời đi”

Khi nói chuyện, Trịnh Tuấn đưa Bùi Nguyên Minh tới cửa bệnh viện, không biết ông ta nhớ tới chuyện gì, chần chừ một lát vẫn mở miệng nói: “Bùi Nguyên Minh, tôi không biết những lời cậu nói hôm nay là thật hay giả.”

“Nhưng Phương Trung Nghĩa là một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh”

“Nếu những chuyện cậu nói đều là thật, như vậy chỉ cần cậu không chết, chuyện này sẽ không tính kết thúc”

“Thế tử cậu chủ đến từ Yến Kinh, sẽ không nuốt trôi được cục tức này”

Bùi Nguyên Minh hơi sửng sốt, anh không thể ngờ tới vậy mà Trịnh Tuấn có thể nói ra những lời này.

Ở trong ấn tượng của anh, Trịnh Tuấn luôn là một người gan nhỏ hèn nhát, thậm chí ở trước mặt ông cụ Trịnh cũng không dám nói chuyện.

Vậy mà hôm nay có thể nói ra những lời này...

Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, một lát sau đi thẳng tới bệnh viện Nhân Ái trước.

Nửa tiếng sau, bệnh viện Nhân Ái.

Ngoại trừ Ngô Kim Hổ và công tử Hải cùng với người tới từ Dương Thành, được Bùi Nguyên Minh để lại bên phía Trịnh Tuyết Dương ra.

Đám người Tần Ý Hàm, Sở Tuấn Hiên tụ tập ở bệnh viện Nhân Ái.

Dù sao Uông Linh Đan cũng là con gái của Uông Vĩ Thành, bây giờ xảy ra chuyện, về tình về lý bọn họ nên tới thăm.

Hơn nữa bọn họ đều đoán được Bùi Nguyên Minh chắc chắn sẽ tới, cho nên vẫn luôn chờ đợi.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, trong phòng bệnh, Tần Ý Hàm, Sở Tuấn Hiên cùng với đệ tử của Long Môn đều cung kính đứng dậy.

Bao gồm Uông Vĩ Thành cũng đứng dậy, vẻ mặt hơi kỳ lạ.

Ông ta có chút e ngại và kính sợ đối với Bùi Nguyên Minh, cho nên cho dù biết con gái mình có quan hệ không rõ ràng với Bùi Nguyên Minh, ông ta cũng không dám nói gì.