Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2195




Phương Lan Ngọc nhìn bóng người Bùi Nguyên Minh xoay người rời đi, lúc này gương mặt lúc trắng lúc xanh, đặc biệt là thấy biểu cảm trêu tức của Ngô Kim Hổ và Tần Ý Hàm, lúc này Phương Lan Ngọc chỉ cảm thấy tức giận xông lên não, làm thế nào cũng không thể nuốt trôi cục tức này.

“Bùi Nguyên Minhl”

Phương Lan Ngọc nghiến răng nghiến lợi.

“Cậu chỉ ỷ vào giúp ông Trương giải quyết chút việc nhỏ, có ân tình có thể dùng mà thôi!”

“Cậu thực sự cho rằng, dựa vào bản lĩnh của cậu có thể đè ép được tôi sao?”

Bùi Nguyên Minh vốn đã định rời đi, nhưng lúc này anh quay đầu lại, tràn ngập hứng thú mở miệng nói: “Nói những lời này, có nghĩa là cô không phục sao?”

“Không sail Tôi không phục!”

Phương Lan Ngọc gần như nghiến răng nói ra.

“Cô không phục, tôi sẽ giãm tới khi cô phục mới thôi.”

Bùi Nguyên Minh tùy ý đá một chiếc di động trên đất tới trước mặt Phương Lan Ngọc: “Tôi cho cô cơ hội gọi điện, cô cứ việc gọi đi.”

“Chỉ cần cô gọi được quân bài chưa lật có thể ép được tôi, như vậy tôi sẽ để Miyamoto Sakura lại cho cô.”

“Nào, gọi đi “Đây là cậu tự rước lấy nhục đấy nhé! Phương Lan Ngọc nghiến răng nghiến lợi, ngay sau đó cô ta nhanh chóng gọi điện thoại đi, rất nhanh, bên kia điện thoại truyền tới giọng nói có chút uy nghiêm: “Tôi là Tạ Doãn Thần, người nào gọi điện thoại cho tôi đấy?”

Phương Lan Ngọc lập tức cúi đầu khom lưng với điện thoại: “Thế tử Tạ, là tôi, tôi là Phương Lan Ngọc!”

“Tôi bị người ta bắt nạt ở khách sạn Nhã Nam...

“Kẻ nào dám bắt nạt cô? Người này không biết cô là người nhà họ Phương ở Yến Kinh sao?”

Trong giọng nói của Tạ Doãn Thần tràn ngập nghỉ ngờ, nhưng mà vẫn thản nhiên nói: “Đưa điện thoại cho đối phương, để tôi nói với người đó mấy câu: Bùi Nguyên Minh để hai tay ở sau lưng, thản nhiên nói: “Không cần phải nói, tôi là đại ca của cậu, Bùi Nguyên Minh...”

Những lời này vang lên, tươi cười trên mặt Phương Lan Ngọc đột nhiên cứng lại.

Người mà cô ta gọi điện, là thế tử chi thủ đô Tạ Môn ở Kim Lăng, Tạ Doãn Thần! Thân phận ở thủ đô, có thể so được với bốn cậu chủ ở Yến Kinh! Đây là nhân vật lớn vừa khiêm tốn lại có năng lực! Dưới cái nhìn của Phương Lan Ngọc, cho dù Bùi Nguyên Minh trâu bò cỡ nào, nếu Trương Minh Viễn đã đi, như vậy chỉ cần Tạ Doãn Thần ra mặt, tuyệt đối có thể đè chết Bùi Nguyên Minh.

Nhưng mà Bùi Nguyên Minh, vậy mà quen anh ta? Thực tế quen biết thì không sao, rất nhiều người đều quen Tạ Doãn Thần.

Nhưng Bùi Nguyên Minh, vậy mà xưng Tạ Doãn Thần là đàn em? Ở bên kia điện thoại, Tạ Doãn Thần “bốp”

một tiếng cúp điện thoại.

Thái độ không cần nói cũng biết.

Chuyện này anh ta không muốn quản, cũng không dám quản! Nếu Phương Lan Ngọc đá trúng tấm sắt Bùi Nguyên Minh, như vậy cho dù có hậu quả gì, cô ta phải tự mình gánh lấy.

Nghe bên kia điện thoại truyền tới âm thanh †út tút, sắc mặt Phương Lan Ngọc thay đổi.

Bùi Nguyên Minh cười, thản nhiên nói: “Thế nào? Có phục hay không đây?”

“Cảm thấy Trương Minh Viễn giúp tôi giãm lên cô là ngẫu nhiên? Vậy Tạ Doãn Thần không dám ra mặt cũng là ngẫu nhiên à?”

“Vậy cô có thể tiếp tục!”

“Hôm nay tâm trạng tôi tốt, có thể chơi đùa với cô.”

Những lời này vang lên, sắc mặt Phương Lan Ngọc lúc trắng lúc xanh, lúc này giọng nói và vẻ mặt của cô ta đều nghiêm khắc: “Họ Bùi, cậu đừng có mà hung hãn, có đại thần chỉ là tôi không muốn mời ra mà thôi!”

“Nếu mời ra, tôi sợ cậu sẽ chết vô cùng khó coil”

“Tôi nói cho cậu biết, khách sạn Nhã Nam này của tôi, lúc trước là được ông Lâm Khang Dụ ở thủ đô mời đến xây dựng!”

“Ở khu vực như thủ đô này, ông Lâm Khang Dụ mới là pháp luật.

“Tôi gọi cho ông ấy một cuộc điện thoại, đừng nói là cậu, cho dù là nhà họ Chân ở thủ đô sau lưng cậu, cũng đừng lăn lộn nữa!”

Rất rõ ràng, Phương Lan Ngọc tự cảm thấy mình là người của gia tộc nằm trong mười gia tộc đứng đầu, có năng lực và mạng lưới quan hệ đè chết được Bùi Nguyên Minh.

Nhưng mà đại thần, không phải vạn bất đắc dĩ cô ta sẽ không mời ra, dù sao ân tình quá lớn.



- -----------------