Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2192




Trên gương mặt tỉnh xảo của Phương Lan Ngọc lộ ra nụ cười trào phúng: “Vậy cậu thử xem, trái lại tôi muốn nhìn xem, ở khu vực thủ đô này, còn ai dám động vào người của Long Điện!”

Bùi Nguyên Minh cười: “Cường thế như vậy, tôi thích, nhưng mà tôi hi vọng lát nữa cô vẫn còn cường thế như bây giờ”

“Lát nữa nếu cậu quỳ, mười tám đời tổ tông nhà cậu đều là con trai của rùa!”

“Làm ra vẻ với ai chứ?”

Vẻ mặt Phương Lan Ngọc khinh thường.

“Cậu trâu bò như vậy, vậy tôi sẽ cho cậu một cơ hội gọi điện thoại!”

Phương Lan Ngọc vẫy tay ý bảo đám người của Long Điện tạm dừng tay lại.

“Trái lại tôi muốn nhìn xem, cậu có thể gọi cứu binh nào tới!”

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Vậy tôi cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà côi”

Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh ấn số, mỉm cười nói: “Ông Trương, tối nay phải làm phiền ông rồi!" Giọng nói vừa dừng, chỉ thấy cách khách sạn Nhã Nam chưa tới trăm mét, sáu chiếc xe có cờ đỏ đen cùng tiến lên.

Mấy vệ sĩ của nhà họ Phương vốn muốn ngăn cản theo bản năng, nhưng lúc nhìn thấy biển số xe, mí mắt cả đám giật giật.

Có người tát mạnh vào mặt mình một cái, trực tiếp tát ngã xuống đất, coi như không nhìn thấy gì cả.

Rất nhanh, cửa xe mở rộng, mười mấy người đàn ông mặc âu phục màu đen đi ra, vẻ mặt bọn họ lạnh lùng đi theo sau một ông cụ, khí thế như hồng thủy chậm rãi tiến vào đại sảnh khách sạn.

Mười mấy người của Long Điện muốn ngăn cản theo bản năng, nhưng lúc thấy huân chương trên người những người mặc âu phục này, đồng tử của cả đám co rút lại.

Long Ngục! Trong số hòn đá tảng của Đại Hạ, Long Điện làm chủ bên ngoài, Long Ngục trong nước.

Nói một cách đơn giản, ở trong Đại Hạ, Long Ngục mới là chính chủ, mới có quyền thi hành pháp luật! Người đi đầu là cấp cao của Long Ngục, ngục chủ ở thủ đô, Trương Minh Viễn! Vẻ mặt ông ta lạnh lùng, không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì, nhưng thấy mười mấy khẩu súng chĩa về phía Bùi Nguyên Minh, trên trán có chút rét lạnh.

“Làm càn!”

“Kẻ nào?”

Mấy người quyền quý muốn quát lớn theo bản năng, nhưng khi thấy rõ Trương Minh Viễn, cả đám giống như mèo bị giãm phải đuôi, sắc mặt thay đổi điên cuồng lùi về sau.

Nhưng Trương Minh Viễn không liếc mắt nhìn đám phế vật này một cái, mà tiến thẳng về trước.

Vẻ mặt ông ta lạnh nhạt, còn mang theo khí tràng vô hạn, bước ra nửa bước, mấy chục người chặn đường đều nhao nhao tránh về sau.

Cường thế như Phương Lan Ngọc, Hạ Mộc Diệp lập tức nhận ra ông ta tới đây.

Lúc này Hạ Mộc Diệp là người đầu tiên tiến lên, cô ta cười nói: “Ông Trương, đã lâu không gặp, sao ông lại tới đây?”

Lúc này đám người khác cũng nhao nhao hành lễ.

“Ngục chủ Trương, là ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy?”

“Khách sạn Nhã Nam nho nhỏ, đúng là hân hạnh cho kẻ hèn này!”

Mà Phương Lan Ngọc cũng nhanh chóng nở nụ cười: “Ông Trương, chào buổi tối!”

Tuy cô ta không biết, vì sao lúc này Trương Minh Viễn lại xuất hiện ở nơi này.

Nhưng mà lúc này Trương Minh Viễn xuất hiện, lại khiến mí mắt Phương Lan Ngọc giật giật.

Nhưng mà lúc này Trương Minh Viễn coi như không thấy mọi người chào hỏi, ngay cả người của mười gia tộc đứng đầu ông ta cũng coi như không có, chỉ không nhanh không chậm tiến tới trước mặt Bùi Nguyên Minh.

“Bốp...

Ngay sau đó, Trương Minh Viễn trở tay vung lên, người đàn ông của Long Điện cầm vũ khí trong tay cách ông ta gần nhất lập tức bay ngược về sau.

Cả đám đàn ông của Long Điện khác đều thay đổi sắc mặt, lúc này muốn nâng súng lên theo bản năng, nhưng sắc mặt Phương Lan Ngọc đột nhiên thay đổi, nhỏ giọng nói: “Không được xăng bậy! Dừng tay!

- -----------------