*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Nguyên Minh chớp mắt nhìn bản đồ, sau đó nhàn nhạt nói: "Có chút ý tứ, chỉ là không biết lần này nhà họ Trầm có thể cho tôi một ngạc nhiên bất ngờ được hay không đây nữa?”
"Chúng ta có sắp xếp gì ở bên này?" Tần Ý Hàm cung kính mở miệng: "Bên kia bến tàu có mười mãy đệ tử Long Môn mai phục ở hiện trường.
Dựa theo căn dặn của anh, đều tìm những cao thủ quen tay dùng súng ống.
" "Phân hội trưởng, có cần tìm thêm ít thủ hạ tới nữa không?”
Bùi Nguyên Minh cười nhạt: "Không cần, mà kịch hôm nay, một mặt là muốn cho thêm một chút hiềm khích ở giữa hai người Phương Trung Nghĩa cùng Trầm Chí Đạt mà thôi."
"Ở một phương diện khác, là vì kiểm chứng một suy đoán của tôi”
"Cho nên, tôi tự có sắp xếp."
Lời vừa dứt, Bùi Nguyên Minh cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy số.
"Chuyện gì?" Đầu dây bên kia truyền tới một thanh âm lạnh lùng trong trẻo.
Bùi Nguyên Minh cười nói: "Nam Cung Ngọc, tôi không phải nói cô phụ trách bảo vệ cho mẹ Hạ Vân thật tốt hay sao? Làm sao mà dì ấy vẫn bị người ta bắt mất?" Thanh âm ở đầu dây bên kia vô cùng lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: "Anh nói tôi bảo vệ tính mạng cho bà ta.
Tính mạng của bà ta không sao, thì việc gì tôi phải ra tay?" Bùi Nguyên Minh có hơi sửng sốt, một lát sau cười một tiếng, nhàn nhạt nói: "Thôi, có một chuyện khác muốn cô làm”
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng chậm rãi nói: "Họ Bùi kia, anh đừng có quên món nợ nhân tình tôi thiếu của anh đã trả xong."
"Hiện tại muốn tôi làm việc, anh phải trả tiền “ "Không thành vấn đề" Bùi Nguyên Minh vô cùng sảng khoái: "Đại tiểu thư nhà Nam Cung ra tay, một lần ba tỷ.
Tôi trả cô gấp ba.
Tôi muốn cô...
Rạng sáng bốn giờ, người nào cũng còn đang chìm trong giấc mộng.
Du thuyên cũng đậu sát ở bên bờ bến tàu du thuyên, trừ mấy tiếng chó sủa thỉnh thoảng truyên tới ra, khắp nơi không nhìn thấy bóng người lẫn bóng quỷ.
Mà ở điểm cao quan sát được toàn cảnh bến tàu du thuyền, vị trí phía trên tò nhà bảy tầng bỏ hoang bên cạnh kia, Trương Vệ Kiệt đã dẫn người mai phục ở các nơi.
Chỗ này chọn hết sức tuyệt diệu, bất kể tập kích hay là rút lui, đều có thể tiến thoái dễ dàng trật tự.
Mấu chốt nhất là, địa thế cao, tâm nhìn vô cùng thoáng, chỉ cần một khẩu súng bắn tỉa là có thể làm hỏa lực để khống chế, nghiền nát đối thủ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sau đó, chính là tiêu diệt.
Lúc này Trương Vệ Kiệt đeo băng bó ở một tay, nhưng khuôn mặt lại đầy vẻ hăng hái.
Anh ta suy nghĩ, nếu hôm nay giết chết Bùi Nguyên Minh, thì sau này phải không chừa thủ đoạn nào mà thu phục Hạ Vân vào trong lòng bàn tay.
- -----------------