*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người dự trong hội trường đồng loạt bị shock với mức giá đó.
Mọi người nhìn cảnh này với vẻ không tin, lúc này trông Phương Trung Nghĩa rất bình tĩnh.
Mười nghìn tỷ có xứng đáng cho một viên Cửu Long Ngọc không? Giá của thứ này cùng lắm cũng chỉ ở mức một nghìn tỷ, nhưng Phương Trung Nghĩa bây giờ lại dám trả giá gấp mười lần? Chẳng lẽ anh ta bị người đàn ông này chọc tức thành công rồi sao? Mi mắt Miyamoto lúc này cũng đang giật giật, cô ấy nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chọn cách im lặng.
Lúc này đấu giá viên hoàn toàn hưng phấn vì giá trị của món hàng, cô ta có thể nhận được 1% hoa hồng trên tổng giá vật đấu giá, tóm lại cô ta đã có thể nhận được rất nhiều tiền hoa hồng trong lần bán đấu giá này rồi! Chỉ cần lệnh đấu giá này được hoàn thành thì cô ta sẽ trở nên giàu có và dư dả tiêu xài.
Đúng lúc này người bán đấu giá kích động khua một cái búa nhỏ, lớn tiếng nói: "Mười nghìn tỷ lần thứ nhất, mười nghìn tỷ lần thứ hai!" “Anh Nghĩa đã đấu giá món đồ này mười nghìn tỷ, có ai muốn tiếp tục tăng giá không?”
"Nếu không......
"Mười ba nghìn tỷ!" Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng nâng tấm biển lên.
Vào lúc mọi người tưởng chừng sẽ lắng xuống thì anh lại hét một cái giá kinh thiên động địa! Mặc dù những người có mặt đều là những nhân vật lớn hoặc những người giàu có, quyên quý trong giới thượng nhưng khi nghe thấy con số này, nhịp tim của người nào cũng vô thức đập nhanh một chút.
Con số này có thể trực tiếp vượt qua cả một gia tộc đứng đầu đó!! Ngay cả những gia đình giàu có hàng đầu cũng không dễ dàng kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nhưng con số này trong miệng Bùi Nguyên Minh nhưng lại giống như tờ giấy, có thể tùy ý ném ra ngoài sao? Hạ Vân lúc này cũng có chút kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh, cô ấy không ngờ hôm nay Bùi Nguyên Minh lại bốc đồng như vậy.
Chẳng phải anh nói không thích tranh đấu sao? Bỏ ra mười ba nghìn tỷ mua một viên dạ minh châu có thú vị không? Chỉ là lúc này Bùi Nguyên Minh trông có vẻ thờ ơ, anh đang vô cùng thích thú nghịch điện thoại di động, sau đó mở một phần mềm game ra rôi bắt đầu chơi trước mặt mọi người.
"Gọi cho chủ nhà..."
"Lấy làm tiếc..."
"Đừng..."
Nhiều giọng nói khác nhau phát ra và những âm thanh bình thường kia như một cú tát vào mặt