*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Vân còn định nói gì đó nữa, Bùi Nguyên Minh đã xua tay ngăn cô ấy nói hết, mà cười nói: “Hạ Vân, đừng nóng giận.”
“Một người quên luôn cả nguồn ngồc, cho dù cô ta kêu gào như thế nào, tôi đều không tức giận.
Quên nguồn gốc? Nghe thấy thế, hiện trường đều yên tĩnh lại.
Tốt xấu gì Biên Bất Phụ có chút sáng suốt, lúc này anh ta không nhịn được khẽ nhíu mày, có chút không biết nên mở miệng thế nào.
Bởi vì nếu anh ta tiếp tục cãi vã với Bùi Nguyên Minh, Bùi Nguyên Minh chụp mũ xuống, sẽ không có lợi đối với thanh danh của anh ta.
Trái lại Miwa Fujiwara không quan tâm tới thanh danh, lúc này tươi cười trên mặt thay đổi, lông mày nhu lại: “Họ Bùi kia! Anh nói người nào quên luôn nguồn gốc?”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười, nói: “Chẳng lẽ không phải cô quên luôn nguồn gốc sao? Tuy tôi không biết cô họ gì, nhưng là một người Đại Hạ, lại đi lấy tên mình giống tên người Đảo Quốc?”
“Cô ở Đảo Quốc nhận một người ba, ba cô ở nhà biết không?”
“May mà bây giờ không phải thời chiến tranh, nếu không người như cô, chẳng khác nào quân bán nước chó săn!”
“Một người giả giặc tây, có gì mà hung hãn?”
“Ở nơi này nhảy nhót tưng bừng, ba Đảo Quốc của cô dám ra tay làm chỗ dựa cho cô sao?”
“Hay là nói, cô tự nhận có một người ba ở Đảo Quốc, thì là người thượng đảng? Tài trí hơn người?”
“Anh..”
Miwa Fuiiwara chỉ vào mặt Bùi Nguyên Minh, mí mắt giật giật: “Họ Bùi kia, anh có biết dòng họ Fujiwara rất cao quý ở Đảo Quốc thân thánh hay không?”
“Anh sỉ nhục dòng họ này, chính là sỉ nhục cả Đảo Quốc!”
“Việc này truyền ra ngoài, anh sẽ chết không có chỗ chôn!”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Vậy cô bảo người Đảo Quốc tới tìm tôi gây phiền đi, tới mấy người, tôi diệt mấy người các người tin không?”
“Ô, loại người như anh có thể diệt được mấy người? Làm bảo vệ giả mấy ngày, thì thật sự cho mình có bản lĩnh sao?”
Miwa Fujiwara cười mỉa một tiếng: “Tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay không phải ngày vui của nhà họ Triệu, dựa vào anh mới nói linh tỉnh, sỉ nhục danh dự của tôi, tôi đã vả miệng anh!”
“Bây giờ xem như nể mặt Thanh Hạm, tôi cho anh cơ hội quỳ xuống xin lỗi tôi!”
“Nếu không chỉ cần một câu của tôi, ở vùng đất như thủ đô này, anh đừng nghĩ sống tiếp!”
Lúc này Miwa Fujiwara mang theo hương vị kiêu ngạo phách lối, giống như giả giặc tây này của cô ấy thật sự là năng lực vĩ đại.
“Được, được rồi!" “Mọi chuyện dừng ở đây thôi!”
Lý Tú Quyên ở bên cạnh xem diễn lúc này đi tới, phụng phịu nói với Bùi Nguyên Minh: “Bùi Nguyên Minh, tuy cậu mặt dày mày dạn tới đây, nhưng nể mặt Quốc Thái, tôi miễn cưỡng coi cậu