*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy kiêng kị thân phận của Uông Linh Đan, nhưng lúc này Bạch Sở Tiêu vẫn cau mày nói: “Tống giám đốc Uông, chủ tịch Uông, đây là chuyện của Long Ngục, cô không phải là người của chính phủ, chỉ là người trong giới thương nhân mà thôi, quấy rối như vậy, chỉ sợ không hợp quy củ đúng không?”
“Cô tới giúp một người ngoài ra mặt như vậy, ông cụ Uông có biết không?”
Uông Linh Đan thản nhiên nói: “Tôi làm việc không cân phải báo cáo với ông nội, hơn nữa Bùi Nguyên Minh là bạn trai tôi, chuyện của anh ấy chính là chuyện của tôi!”
“Chuyện ngày hôm nay, nhà họ Uông chúng tôi quản chắc!”
Hạ Vân lặng lẽ véo Bùi Nguyên Minh một cái.
Bùi Nguyên Minh nhìn trần nhà.
Cô không phải là vợ tôi, cô véo cái gì mà véo? Mà đổi mặt với sự cường thế của Uông Linh Đan lúc này, mí mắt Bạch Sở Tiêu giật điên cuồng, rõ ràng là anh ta cũng cảm nhận được Uông Linh Đan đang tức giận.
Nhà họ Uông, không dễ trêu chọc như vậy.
Nhưng mà người đứng sau lưng anh ta, cũng tuyệt đối không dễ trêu chọc, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, nói không chừng cả nhà họ Bạch ở Tô Hàng đều bị liên lụy.
Vừa nghĩ tới đây, nghĩ tới phú quý của nhà họ Bạch ở Tô Hàng, nghĩ tới hứa hẹn cho mình lên nắm quyền, chỉ trong nháy mắt Bạch Sở Tiêu tràn ngập sức mạnh.
Anh ta nhìn Uông Linh Đan cười lạnh một tiếng, nói: “Tổng giám đốc Uông, tuy cô là tổng giám đốc kiêm chủ tịch của tập đoàn nhà họ Uông, nhưng cho dù thế nào cô chỉ là một thương nhân!" “Nói chuyện phiếm, kết bạn, bàn chuyện làm ăn, những chuyện này đều là sở trường của côi”
“Tra án, tìm chứng cứ, bắt người xấu, cô chưa chắc đã lành nghề!”
“Hơn nữa đây là chuyện của Long Ngục chúng tôi, lúc tổng giám đốc Uông tham dự vào chuyện của Long Ngục, không sợ sẽ mang tới phiên phức không cần thiết cho mình sao?”
Giọng nói vừa dừng, Bạch Sở Tiêu vỗ tay một cái, gào to: “Bắt Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân lại!”
Chỉ trong nháy mắt, mấy chục người đàn ông mặc đồng phục đằng đằng sát khí lấy còng tay ra.
Uông Linh Đan mỉm cười một tiếng, nói: “Đội trưởng Bạch, anh thật sự không phân tốt xấu? Cũng không cho nhà họ Uông chúng tôi mặt mũi hả?”
Mấy vệ sĩ của nhà họ Uông lập tức tiến lên trước, vẻ mặt lạnh lẽo.
Giọng nói của Bạch Sở Tiêu rét lạnh: “Tổng giám đốc Uông, cô cản trở người thi hành công vụ như vậy, cô đừng trách tôi không nể mặt cô, lát nữa cũng bắt luôn cô lại!”
“Vào Long Ngục chúng tôi, sẽ có kết cục gì cô từng suy nghĩ chưa?”
“Không cẩn thận một cái, sẽ liên lụy tới nhà họ Uông cô, cô hối hận cũng không kịp!”
Rất rõ ràng, chuyện này như mũi tên bắn ra không thể quay đầu, tên đã lên dây, không bắn