*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Nguyên Minh nhận lấy con dấu nhìn vài lần, thản nhiên nói: “Nếu đám người Đảo Quốc này nhằm vào tôi, đương nhiên là tôi sẽ giải quyết bọn họ”
“Như vậy xem như báo thù giúp cô.”
“Ngoài ra nếu cô không có nơi để đi, tạm thời đi theo bên cạnh Sở Tuấn Hiên đi”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, tuy Lê Hàn Nguyệt là người của kẻ địch, nhưng ít nhiều gì vẫn có chút thân thủ và tâm cơ.
Quan trọng nhất chính là, hiện giờ cô ta là một cô nhị, trừ mình ra, căn bản không có người thu nhận cô ta.
Một người như vậy giữ bên cạnh mình, chỉ cần có thể áp trụ cô ta, đến lúc quan trọng có lẽ sẽ có tác dụng rất lớn.
Đương nhiên đây là một nước cờ rảnh rỗi của Bùi Nguyên Minh, hiện giờ tiện tay bố trí, sau này có thể có tác dụng hay không, người nào cũng không biết.
Thời gian nhanh chóng trôi qua tới lúc ăn cơm tối.
Hạ Vân đi từ trong phòng ngủ ra.
Người phụ nữ thay bộ đồ ngủ, cho dù là dáng người hay dung mạo đều vô cùng mê người.
Quan trọng nhất chính là cô ấy đã khôi phục, lúc này gương mặt hồng hào, mang theo vài phần thẹn thùng.
Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cô ấy, ra hiệu cho ấy ngồi xuống, sau đó trầm giọng nói: “Chuyện hôm nay đã biết rõ ràng, là người Đảo Quốc nhằm vào tôi mà đến, bây giờ là tôi gây phiền phức cho cô”
Hạ Vân sửng sốt một lát, sau đó lắc đầu nói: “Người Đảo Quốc mà anh nói tới, hẳn là Miyamoto Sakura đúng không?”
“Đúng vậy”
Bùi Nguyên Minh vô cùng kinh ngạc vì sao Hạ Vân lại biết.
“Nếu là cô ta, như vậy đối phương chưa chắc chỉ nhằm vào anh, còn có khả năng là nhằm vào tôi nữa”
Sau khi nói xong, Hạ Vân mở một phân tài liệu điều tra được ở trong điện thoại, gửi cho Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn một lát, lộ ra nụ cười mỉa nói: “Miyamoto Sakura này, chẳng những là đệ tử quan môn của tông chủ Kashima Shinto Ryu Đảo Quốc, còn là cô cả của tập đoàn Miyamoto ở Đảo Quốc.
“Vậy mà cô ta cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh Phương Trung Nghĩa hầu hạ”
“Xem ra anh Phương này của chúng ta, thật sự là người có bản lĩnh!”
Hạ Vân thản nhiên nói: “Bốn cậu chủ ở Yến Kinh, không phải là nhân vật sáu thế tử ở thủ đô, bốn cậu chủ ở Cảng Thành có thể so được”
“Yến Kinh là trung tâm của Đại Hạ, nơi tụ tập vô số gia tộc cổ xưa, nhà giàu có”
“Ở nơi đó có thể trở thành người đứng đầu một thế hệ trẻ tuổi, bản thân đã đủ nói lên vấn đề”
Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Nếu đối phương là một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh, tôi cảm thấy mọi chuyện sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu.”