*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lúc này vậy mà Bùi Nguyên Minh không phản bác được, tâm mắt anh nhìn về phía khác, lúc này Lê Hàn Nguyệt đã được người ta cứu trở về, nhưng hiện giờ cả người có chút suy yếu.
Bùi Nguyên Minh đi tới bên cạnh cô ta, sau đó ra hiệu cho bác sĩ bên cạnh tiêm một liều thuốc kích thích tỉnh táo cho cô ta.
Rất nhanh, Lê Hàn Nguyệt hoàn toàn tỉnh lại, đợi thấy rõ người trước mặt mình vậy mà là Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt cô ta trở nên vô cùng phức tạp.
Cho dù Chân Vũ Long làm gì, nhưng dù sao anh ta đều chết ở trong tay Bùi Nguyên Minh.
Thân là thân tín của Chân Vũ Long, cô ta nên báo thù cho Chân Vũ Long mới đúng, nhưng bây giờ cô ta lại được Bùi Nguyên Minh cứu.
Cho nên lúc này Lê Hàn Nguyệt không biết nên lộ ra biểu cảm gì mới đúng.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt, trâm giọng mở miệng.
Lê Hàn Nguyệt cười buôn râu, một lát sau thở dài nói: “Mọi chuyện đều tại chúng tôi gieo gió gặt bão mà thôi.”
“Ngày đó thế tử hợp tác với Kashima Shinto Ryu, tôi từng nhắc nhở anh ấy, chuyện này không khác gì hợp tác với hồ ly, bảo hổ lột da”
“Nhưng thế tử lại vô cùng cố chấp”
“Kết quả thể tử mới chết ở trong tay cậu, bên Kashima Shinto Ryu lập tức muốn lãy lại quyên khống chế Bách Lạc Môn”
“Tôi không muốn cơ nghiệp của thế tử bị hủy trong tay người của Đảo Quốc, cho nên nói những lời nghiêm khắc từ chối, sau đó bọn họ lập tức bắt giữ tôi, còn giết một nhà già trẻ của tôi”
Nói tới đây, biểu cảm của Lê Hàn Nguyệt trở nên vô cùng dữ tợn.
“Phân hội trưởng Bùi, tôi biết cậu là một chính nhân quân tử!”
“Với thân phận của tôi, tôi vốn không có tư cách yêu cầu cậu làm gì!”
“Nhưng chỉ cần cậu báo thù giúp tôi, tôi nguyện ý dâng cơ nghiệp Bách Lạc Môn bằng hai tay!”
Rất rõ ràng Lê Hàn Nguyệt biết rất rõ, cho dù cô ta thân thủ trác tuyệt, nhưng hiện giờ Chân Vũ Long đã chết, cô ta ở thủ đô giống như trẻ mồ côi.
Cộng thêm trong tay cô ta có cổ phần của Bách Lạc Môn, trong tình huống này, người của Đảo Quốc sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Cô ta đừng nói là báo thù, cho dù muốn tự bảo vệ mình đều đã rất khó.
Cho nên lúc này xin Bùi Nguyên Minh giúp đỡ mình, đã là vì cô ta thật sự hết cách.
Bởi vì so với người của Đảo Quốc thất tín vong ân bội nghĩa, Bùi Nguyên Minh càng thêm đáng tin hơn.
Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn Lê Hàn Nguyệt một lát xong, thản nhiên nói: “Cô đều đã mở miệng như vậy, tôi lại có chút hứng thú với Bách Lạc Môn”
“Tôi đông ý với cô”
“Nhưng mà rốt cuộc có thể hỏi ra người làm chủ chân chính phía sau hay không, có thể hỏi ra tường tận tài liệu vê người Đảo Quốc hay không,