*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thậm chí thái độ của Uông Vĩ Thành lúc này có thể nói là nịnh bợ Bùi Nguyên Minh.
Bởi vì Bùi Nguyên Minh là phân hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô.
Tương lai của Uông Vĩ Thành đều do Bùi Nguyên Minh nắm trong tay.
Bùi Nguyên Minh mỉm cười, nói: “Phó hội trưởng Uông không có bản lĩnh gì khác, bản lĩnh lắc lư theo gió này, tôi thật đúng bội phục”
“Nếu ông đã nói đến nước này, tôi nể mặt Linh Đan vậy.”
“Cũng hi vọng ông biết quý trọng.”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, anh biết rõ, sở dĩ Uông Vĩ Thành kiêng kị và tôn kính mình như thế.
Ngoại trừ mình là phân hội trưởng của Long Môn thủ đô ra, còn có một nguyên nhân chính là mình tiêu diệt Chân Vũ Long, mà còn hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở đây.
Dám can đảm ra tay với một trong sáu thế tử ở thủ đô, chuyện này đủ để nói lên Bùi Nguyên Minh có bản lĩnh.
Đối với loại người thức thời này, Bùi Nguyên Minh không có ý châm chọc, trái lại có chút thưởng thức.
Đối mặt với người cướp vị trí của mình, giẫm lên tôn nghiêm của mình, vậy mà ông ta có thể thản nhiên thẳng thắn bỏ xuống mặt mũi, chuyện này quá khó khăn.
Nhìn thấy Uông Vĩ Thành nhận sợ, lúc này Thanh Hư đạo trưởng cũng hít sâu một hơi, vô cùng cung kính nói: “Cậu Bùi, lúc trước bân đạo quá tự cho là đúng.”
“Chút công phu mèo cào đó của tôi cũng dám đấu với cậu, thật sự là không có bất cứ tự mình hiểu lấy nào!”
“Tối hôm qua tôi đã suy nghĩ thấu đáo cả ngày!”
“Tôi quyết định vì biểu đạt xin lỗi của mình, tôi sẽ đưa năm mươi phần trăm cổ phần đạo quan Thanh Hư cho cậu!”
“Hôm nay tôi hẹn phó hội trưởng Uông ra đây, chính là vì chuyện này!”
Tuy những lời này của Thanh Hư đạo trưởng có chút nghĩ một đẳng nói một nẻo, ông ta vốn có chút khó chịu đối với Bùi Nguyên Minh, hôm nay gặp mặt Uông Vĩ Thành chính là bàn chuyện báo thù như thế nào.
Nhưng còn chưa bắt đầu bàn bạc, đã thấy Uông Ví Thành quỳ hoàn toàn như vậy, người như Thanh Hư đạo trưởng cũng lập tức hiểu rõ, biết thiệt thòi này không ăn cũng phải ăn.
Nếu chịu thiệt, không bằng ăn tận đáy nguồn, cột mình lên chiến xa này của Bùi Nguyên Minh, nói không chừng sau này còn có cơ hội.
Nhìn gương mặt lão hồ ly của Thanh Hư đạo trưởng cung kính, Bùi Nguyên Minh mỉm cười nói: “Đạo trưởng khách sáo rồi, chúng ta coi như là đánh nhau xong mới thành bạn”
“Tuy đạo trưởng ngài có ý tặng cố phần, nhưng tôi cảm thấy kinh doanh là kinh doanh, giao tình là giao tình!”
“Như vậy đi, ông làm hợp đồng, chuyển năm