*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
BMW Z4 được xưng là xe mui trần xa hoa rẻ nhất.
Ở trong mắt kẻ có tiền chân chính, đây chỉ là một món đồ chơi.
Nhưng trong mắt một số người, xe như vậy đủ cho mình ngày thường làm ra vẻ dọa người.
Lúc này mui xe BMW Z4 mở ra, bên trong lộ ra một người phụ nữ, gương mặt cô ta không tính là đẹp, nhưng trên mặt lại bôi loạn từng tầng phấn lót, cố hóa trang tinh xảo một chút.
Lúc này người phụ nữ trang điểm đậm này lấy điện thoại ra, nhìn một lát xong, lại nhìn Bùi Nguyên Minh: “Anh là bạn của cô Hạ đúng không?”
“Đúng vậy.”
Bùi Nguyên Minh gật đầu: “Cô là trợ lý của Triệu Thanh Hạm, cô Thái đúng không?”
Trợ lý Thái lạnh lùng nói: “Anh làm giá quá đây? Không biết đến bên đường đợi tôi sao? Còn bắt tôi đặc biệt tới cửa khách sạn đón?”
“Anh không biết tiến vào nơi như vậy, cân trăm nghìn phí dừng xe sao?”
“Lên xe đi! Thật sự không biết cô Hạ nghĩ như thế nào, vậy mà bắt tôi tới đón một tên bất tài ngay cả xe cũng không có.”
Lúc này trợ lý Thái vô cùng khó chịu.
Mới đầu lúc Hạ Vân nhờ cô ta đi đón người, cô ta còn tưởng là thế tử cậu chủ gì cơ, cho nên đặc biệt tìm người mượn một chiếc xe BMW, còn trang điểm mất nửa tiếng.
Nhưng lúc nhìn thấy người, có thể nói là hi vọng cao bao nhiêu, thất vọng lớn bấy nhiêu.
Tuy bộ dạng Bùi Nguyên Minh không tâm thường, nhưng vấn đề là toàn thân từ trên xuống dưới của anh không chỗ nào nhìn ra được là có tiền.
Mãy ngày nay trợ lý Thái luôn đi theo bên cạnh Triệu Thanh Hạm, nhìn quen đám người không phú thì quý mà Triệu Thanh Hạm tiếp xúc.
Người này vừa nhìn là biết người bình thường, sao cô ta có thể nhìn thẳng? Lúc này cô ta coi Bùi Nguyên Minh thành một vệ sĩ mà đối đãi theo bản năng.
Đối với thái độ của trợ lý Thái, Bùi Nguyên Minh cũng không để ý.
Lamborghini của anh bị đâm hỏng còn chưa sửa xong, hai ngày nay đều lái Ferrari 488 của Uông Linh Đan.
Nhưng hiện giờ Uông Linh Đan cần đến tập đoàn nhà họ Uông chủ trì đại cục, cho nên anh sẽ không cướp xe của Uông Linh Đan để đi.
Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh cảm thấy mình cần dành thời gian, đi mua mấy chiếc xe thay đi bộ.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú nhìn xe Toyota Century trước mắt, trợ lý Thái vừa khởi động xe, vừa lạnh lùng nói: “Biết đó là xe gì không?”
“Đó chính là xe Toyota Century, là loại có tiên cũng không mua được.”
“Anh đừng tưởng rằng nó như xe Toyota bình thường tốn hơn ba trăm năm mươi triệu thì có thể mua được!”
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Tôi không có