*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Họ Bùi kia, chẳng lẽ cậu không nhìn ra, Ngô Kim Hổ thẳng liên tiếp năm trận đã bị rìu của Hùng Tứ Hải đánh bay sao?”
“Hùng Tứ Hải mạnh như thế nào, chẳng lẽ cậu không thấy được à?”
“Uông Vĩ Thành ngôi lên vị trí phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, là chuyện ván đã đóng thuyên, cậu còn muốn thử sao?”
“Muốn ngăn cản chuyện này chắc?”
“Dựa vào cậu ư? Cậu xứng sao?”
Đám người Kim Tuyết Ngọc liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, trong đôi mắt tràn ngập trào phúng.
Không biết tên nhóc này chui đâu ra, sau khi thấy được sức mạnh của Hùng Tứ Hải xong còn bước lên, bộ dạng giống như muốn lên lôi đài.
Anh có tư cách đó sao? Đùa gì thế! Bùi Nguyên Minh cười, thản nhiên nói: “Bà Uông, chúng ta đánh cược với nhau không?”
“Hửm?”
Kim Tuyết Ngọc ngây ra một lúc.
“Tôi tát một cái có thể tát bay Hùng Tứ Hải, nếu không làm được, hôm nay tôi sẽ bò từ chỗ này ra ngoài.”
“Làm được, bà Uông bò từ chỗ này ra ngoài? Thế nào?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, giống như đang nói một chuyện không có liên quan quá lớn đối với mình.
“Cậu...”
Kim Tuyết Ngọc có cảm giác không biết nên mở miệng như thế nào.
“Bùi Nguyên Minh, tôi biết cậu có bản lĩnh, nhưng chút công phu mèo cào đó, không phải là tiền vốn để cậu khoác lác!”
“Bây giờ tôi vô cùng nghi ngờ, sao Linh Đan có thể nhìn trúng một người đàn ông như vậy?”
“Có chút năng lực thì ngông cuồng tự đại, cậu thật sự cho rằng mình vô địch thiên hạ rồi hả?”
“Còn tát một cái tát bay Hùng Tứ Hải?”
“Cậu có thể đỡ được một chiêu của Hùng Tứ Hải mà không chết, tôi sẽ quỳ xuống gọi cậu là ông nội được chưa?”
“Nể mặt cậu từng cứu tôi, xem như tôi cầu xin cậu được không?”
“Ứng xử hiện thực một chút, chuyện mất mặt xấu hổ như vậy đừng làm!”
Kim Tuyết Ngọc không ngừng cười mãi, cho dù thế nào cô ta cũng không nghĩ ra, tên nhóc ngay cả tự mình hiểu lấy cũng không có, sáng nay dựa vào cái gì cứu mình? Hơn phân nửa là dựa vào mèo mù vớ phải chuột chết? Bùi Nguyên Minh mặc kệ Kim Tuyết Ngọc, mà liếc mắt nhìn Uông Linh Đan một cái, cười nói: “Linh Đan, cô cảm thấy một cái tát của tôi có thể tát bay anh ta hay không?”
“Có thể, hoàn toàn không thành vấn đề”
Uông Linh Đan vô cùng tin tưởng Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh nghe thấy thế vươn tay xoa đầu cô ta, xoay người muốn đi lên lôi đài.