*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bốp..”
Bùi Nguyên Minh trở tay tát một cái, vô cùng ung dung tát người đàn ông to cao mặc âu phục bay ngược về sau.
“Bốp bốp bốp..”
Liên tục có âm thanh vang lên, đám đàn ông mặc âu phục này giống như rơm rác, toàn bộ đều bay ra.
Lúc rơi xuống đất, có người xui xẻo đầu vẹo ba trăm sáu mươi độ, có người may mắn chỉ hôn mê tại chỗ mà thôi! Mấy chục người đàn ông cường tráng mặc âu phục, vậy mà không có một người ngăn được nửa bước của Bùi Nguyên Minh.
Chân Vũ Long vốn nhìn có ưu thể về sức mạnh, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh không có một chút tác dụng nào.
Quan trọng nhất chính là, hôm nay vì tiện làm việc, người nhà họ Uông đều đã rời đi, nếu không có khả năng còn có cứu binh.
Lúc này Chân Vũ Long có tình trạng thê thảm kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Lúc này Lê Hàn Nguyệt chịu đựng đau đớn chăn trước người Chân Vũ Long, nhỏ giọng nói: “Thế tử, ngài đi mau, để tôi cản phía sau!”
Vẻ mặt Chân Vũ Long nghiêm trọng nhìn Bùi Nguyên Minh, mí mắt không ngừng giật giật.
Cho dù anh ta đánh giá cao Bùi Nguyên Minh, nhưng không thể ngờ tới anh thật sự là cấp Chiến Thần.
Loại cao thủ cỡ này, gần như vô địch ở thế giới bên ngoài.
Trừ khi anh ta có thể mời Chiến Thần ra tay, nếu không tuyệt đối không ngăn được.
“Ngăn cậu ta lại!" Vẻ mặt Chân Vũ Long âm trầm hạ lệnh, lập tức chỉ thấy mười mấy cao thủ ở sảnh ngoài dũng mãnh lao vào.
Mười mấy cao thủ này cùng xông lên, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, vẫn tát ra mấy cái như cũ.
Một lát sau, mười mấy cao thủ đều bay ngược về sau.
Mà trên người Bùi Nguyên Minh vẫn lông tóc không tổn hao gì.
“Bùi Nguyên Minh!”
Lê Hàn Nguyệt từ phía sau xông tới, không đợi cô ta tới gần, Bùi Nguyên Minh xoay người đá một cái.
“Rầm..."
Lê Hàn Nguyệt bay ngược ra sau, trực tiếp đập lên ghế thái sư ở đại sảnh, mãi mà không bò dậy nối.
Cùng lúc đó, Chân Vũ Long ngồi lên xe Toyota, chỉ tiếc anh ta còn chưa kịp khởi động xe, Bùi Nguyên Minh đã đá mạnh một cái, trực tiếp đá bay cửa xe còn chưa kịp đóng lại sang một bên.
Mí mắt Chân Vũ Long không kìm nén nổi giật giật, vẻ mặt có chút khó coi.
Anh ta vứt bỏ tôn nghiêm, một đường chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn không chạy thoát.
Hôm nay anh ta mang theo tự tin mà đến,
- -----------------