*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Nghe những lời này, thế tử Chân là chuẩn bị mời chào tôi sao?”
“Vậy anh không ngại nói xem...”
“Anh chuẩn bị mời chào tôi như thế nào?”
“Anh chuẩn bị cho tôi thứ gì?”
Chân Vũ Long cười ha ha, nói: “Thẳng thắn, tao thưởng thức nhất những người thẳng thắn như mày!”
“Tuy hôm nay mày đánh không ít anh em của tao, cũng khiến tao mất sạch mặt mũi!”
“Nhưng mà tao vẫn xem trọng mày!”
“Chỉ cần lúc này mày quỳ xuống thần phục, sau này trở thành người dưới trướng tao, tao có thể đảm bảo, lúc trước Đinh Nam Hành có địa vị gì chỗ tao, Bùi Nguyên Minh mày cũng có địa vị y như vậy!”
“Chỉ cần mày quỳ xuống, mày sẽ là ngựa đầu đàn của Chân Vũ Long tao”
“Mà quyền quản lý Bách Lạc Môn, cũng sẽ rơi vào tay mày!”
“Đây gọi là một bước lên trời!”
“Điêu kiện này thế nào?”
Bùi Nguyên Minh cười, thản nhiên nói: “Điêu kiện không tệ, thậm chí có thể nói, đối mặt với đối thủ, anh có thể ra điều kiện như vậy khiến tôi vô cùng bội phục anh.”
“Chỉ tiếc tôi không có biện pháp đồng ý với anh”
Chân Vũ Long cau mày nói: “Vì sao?”
Bùi Nguyên Minh vươn tay vỗ mặt Chân Vũ Long, thản nhiên nói.
“W sao?”
“Lúc ra tay với tôi, chẳng lẽ thế tử Chân đều không điều tra rõ ràng thân phận của tôi sao?”
“Đến bây giờ anh vân chưa điều tra rõ ràng thân phận chân chính của tôi, nếu không ngại, tôi sẽ tự mình nói cho anh biết, thế nào?”
Vẻ mặt Chân Vũ Long đột nhiên thay đổi, anh ta đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Mày, rốt cuộc mày là ai2”
Bùi Nguyên Minh híp mắt, thản nhiên nói: “Tôi tên là Bùi Nguyên Minh, điểm này không thể nghi ngờ.”
“Nhưng tôi còn mấy thân phận khác nữa, ví dụ như tôi ở rể Trịnh Tuyết Dương nhà họ Trịnh..
”
“Nói ví dụ như, tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Thiện Nhân”
“Lại ví dụ như tôi có một danh xưng khác ở Dương Thành, tên là thế tử Minh..."
“Ong...”
Những lời này vang lên, bâu không khí trong đại sảnh lập tức thay đổi.
Biểu cảm của Chân Vũ Long cũng thay đổi, từ mới đầu là khinh thường và không thèm để ý, hoàn toàn biến thành kinh hãi.
Đám người Lê Hàn Nguyệt và Phương Chí Trung đều thay đổi sắc mặt, súng trong tay giơ lên lần nữa, chĩa về phía Bùi Nguyên Minh.
Lúc này bọn họ như gặp kẻ địch mạnh!