*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cùng với mọi người nhà họ Uông rời đi, Chân Vũ Long vươn tay phải ra nhẹ nhàng vung lên, lập tức chỉ thấy thuộc hạ của anh ta lấy một cái giường cưới truyên thống bằng gỗ từ trong góc ra.
Sau đó có người bắt đầu giăng đèn kết hoa, chỉ trong vài phút, đại sảnh này đã được trang trí rất vui vẻ.
Uông Linh Đan trợn mắt há miệng nhìn cảnh này, ngay sau đó muôn xoay người rời đi theo bản năng.
“Vèo..."
Lê Hàn Nguyệt ở bên cạnh vươn tay ra, chặn đường đi của Uông Linh Đan, sau đó mỉm cười nói: “Mợ chủ, chỉ sợ hôm nay cô không đi đâu được."
“Không đi được sao?”
Uông Linh Đan nhìn Chân Vũ Long ở cách đó không xa, nghiến răng nói: “Chân Vũ Long, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
“Làm gì sao?”
Chân Vũ Long nở nụ cười.
“Anh vốn định xem rốt cuộc là nhà họ Uông sẽ cho em lời giải thích thế nào.”
“Nhưng không thể ngờ tới ông nội lại không muốn cho em lời giải thích, trái lại còn cho anh nhiệm vụ”
“Em nên biết, con người anh luôn kính già yêu trẻ...”
“Cho nên bây giờ anh phải hoàn thành nhiệm vụ của ông nội rồi”
“Chuyện cổ phần công ty không vội, hay là bây giờ chúng ta động phòng hoa chúc trước..."
Sau khi nói xong, Chân Vũ Long vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm Uông Linh Đan lên.
“Bốp...
Uông Linh Đan trở tay tát vào mặt Chân Vũ Long, thanh thúy, vang dội.
“Thấp hèn!”
“Vô liêm sỉ!”
“Đê tiện tiểu nhân!”
Lê Hàn Nguyệt và Phương Chí Trung vô cùng giận dữ, vừa định ra tay Chân Vũ Long đã lộ ra tươi cười.
Anh ta vươn tay xoa mặt mình vài cái, sau đó thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Sao trên thế giới này, luôn có nhiều người rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt như vậy?”
“Uông Linh Đan, anh vốn cho rằng em là một người thông minh”
“Nhưng vì sao em lại ngu ngốc như thế?”
“Bốp!”
Sau khi nói xong, Chân Vũ Long trở tay tát một cái, trực tiếp tát vào mặt Uông Linh Đan.
Sức lực của anh ta rất mạnh, tát Uông Linh Đan lảo đảo lùi về sau, thiếu chút nữa ngã xuống.
“Phế vật!”
“Khốn nạn!”
Uông Linh Đan không khóc, cũng không sợ hãi, mà nhìn chằm chăm Chân Vũ Long.