*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không đợi những người khác mở miệng, Lý Minh Tuấn đã nhanh chóng mở miệng nói tiếp.
“Là Kim Mặc Hàn!”
“Lúc sáng hôm nay, anh ta gọi một cuộc điện thoại, khuyên tôi ăn sạch tổng giám đốc Uông!”
“Còn nói cho tôi biết, hiện giờ vị trí của tổng giám đốc Uông không ổn định, nếu không lấy được quyên đại lý của tài phiệt Thượng Tỉnh của chúng tôi ở thủ đô thì sẽ bị đuổi ra khỏi nhài”
“Chỉ cân dùng chuyện này bắt chẹt cô ấy, như vậy tôi muốn làm gì cô ấy cũng được hết!”
“Tôi vốn không phải loại người kích động, nhưng Kim Mặc Hàn khuyên nhủ nhiều lần, còn nói cho tôi biết tổng giám đốc Uông còn là xử nữ, nếu có thể ăn vào, là phúc khí tu luyện tám đời”
“Lúc này tôi mới không nhịn được, cho nên mới..."
Lúc này đầu Lý Minh Tuấn lại đập râm râm trên đất: “Giám đốc Bùi, tổng giám đốc Uông, đại diện Lý, tôi là súc sinh, tôi là trừng phạt đúng tội!”
“Nhưng mọi người không thể tha cho tên đầu sỏ này được!”
Nghe thấy lời Lý Minh Tuấn nói, Bùi Nguyên Minh lộ ra biểu cảm cân nhắc.
Sắc mặt Uông Linh Đan thì hơi đổi.
Nhưng không đợi cô ta mở miệng, Uông Vĩ Thành đã cau mày nói: “Đại diện Lý Minh Tuấn, đồ có thể ăn bậy, nhưng tuyệt đối không thể ăn nói lung tung.”
“Nói chuyện phải xem trọng chứng cứ!”
“Nếu không có chứng cứ mà tùy tiện vũ nhục quản lý cấp cao của tập đoàn nhà họ Uông chúng tôi, vậy e rằng tài phiệt Thượng Tinh các cậu có tiền có thế, chuyện này cũng không bỏ qua như vậy thôi đâu!”
Kim Mặc Hàn cũng mở miệng cãi lại: “Không sail Lý Minh Tuấn! Tôi và anh căn bản không quen, sao tôi có thể gọi điện thoại nói với anh như thế?”
“Anh trăm ngàn lần đừng đổ oan cho người tốt!”
“Cho dù sáng nay tôi gọi cho anh một cuộc điện thoại, đó cũng là định ngày hẹn với anh, chuyện này không đại biểu được gì!”
Lý Minh Tuấn lạnh lùng nói: “Kim Mặc Hàn, tôi có chuyện quên nói với anh.”
“Từ khi đến thủ đô, tôi luôn biết ứng xử phải kín đáo, cho nên tất cả những cuộc điện thoại của tôi đêu có ghi âm”
“Chứng cứ ở ngay trong di động của tôi.”
Sau khi nói xong, anh ta ra hiệu cho một vệ sĩ của Băng Quốc lấy di động của anh ta ra, dựa theo chỉ thị của anh ta mở một file ghi âm.
Lúc cuộc đối thoại giữa hai người truyền ra, gương mặt Kim Mặc Hàn trắng xanh.
Bởi vì cuối cùng anh ta không có biện pháp nói dõi nữa.
Vẻ mặt Uông Linh Đan lạnh lẽo: “Kim Mặc Hàn, anh đúng là không phải con người!”
“Đúng vậy! Hóa ra người chân chính tổn hại tới lợi ích của tập đoàn là cậu!”
“Vậy mà cậu xúi giục người ngoài làm chuyện
- -----------------