*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những lời này của Bùi Nguyên Minh, trực tiếp khiến oán hận của mọi người chuyển sang người Kim Mặc Hàn.
Mọi người nhớ lại đủ chuyện trước đây, nghĩ lại Kim Mặc Hàn không có việc gì làm thích đi khắp nơi chặn ngang một tay, nhưng kết quả là tiên lương và tiền chia hồng lại gấp bội mọi người...
Chỉ trong nháy mắt, đám quản lý cấp cao ở đây đều lộ ra vẻ mặt rét lạnh.
Dựa vào cái Kim Mặc Hàn cậu muốn năng lực không có năng lực, muốn bản lĩnh không có bản lĩnh, vậy mà dám nhận tiền lương cao như thế? Lúc trước hút máu bên cạnh chúng tôi, hôm nay lại muốn mượn tay chúng tôi nắm quyên sao? Kim Mặc Hàn cậu coi bọn tôi là đám ngốc sao? Chỉ trong nháy mắt, tất cả những quản lý cấp cao đều cùng chung mối thù.
Mà Kim Mặc Hàn thiếu chút nữa bị tức chết.
Anh ta không biết Bùi Nguyên Minh tìm kiếm được những tài liệu này từ đâu ra, nhưng bây giờ những tài liệu này lộ ra ánh sáng, đối với anh ta là một kích trí mạng.
“Quản lý cấp cao Kim, quyền quản lý của tài phiệt Thượng Tinh thủ đô, vẫn luôn là cậu nói!”
“Bây giờ mọi chuyện không thành, vậy mà cậu dám đổ hết trách nhiệm lên người tổng giám đốc Uông?”
“Đúng vậy, năng lực của cậu có vấn đề, vậy mà chuẩn bị đổ hết lỗi lên người tổng giám đốc Uông? Có phải là tập đoàn có chuyện tốt, thì đều là công lao của Kim Mặc Hàn cậu, tập đoàn mà gặp tai họa, thì không có nửa xu quan hệ với cậu hay không?”
“Quản lý cấp cao Kim, phong cách làm việc này của cậu, không tránh khỏi quá không biết xấu hổ rồi?”
“Kim Mặc Hàn, cậu nhanh chóng xin lỗi tổng giám đốc Uông và giám đốc Bùi đi, tổng giám đốc Uông và giám đốc Bùi đều là người tốt, nể mặt cậu có chút cái gọi là khổ lao, nói không chừng sẽ mở một mắt nhắm một mắt với cậu!”
“Đúng vậy, biết sai có thể sửa là chuyện tốt!”
Lúc này một đám quản lý cấp cao quái gở mở miệng, hiện giờ mọi người đứng vô cùng chính xác.
Đó chính là giãm chết Kim Mặc Hàn, như vậy sau này mới không bị anh ta hút máu.
Gương mặt Kim Mặc Hàn lúc trắng lúc xanh, anh ta nghiến răng nghiền lợi, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh một lúc lâu, mới trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Uông, giám đốc Bùi, rất xin lỗi, là tôi vô năng!”
“Mọi chuyện đều là trách nhiệm của tôi!”
Lúc nói ra những lời này, Kim Mặc Hàn vô cùng bực bội, ước gì có thể tiến lên bóp chết Bùi Nguyên Minh.
Mọi chuyện ngày hôm nay vốn là cạm bẫy anh ta chuẩn bị cho Uông Linh Đan.
Nhưng mà không thể ngờ tới vì liên quan tới Bùi Nguyên Minh, anh ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhảy vào.
Chỉ có thể nói, biến hóa trước sau như vậy,
- -----------------