*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười giờ, trong phòng họp lớn của cao ốc tập đoàn nhà họ Uông.
Trong phòng họp đều ngôi cấp cao của tập đoàn, mỗi người đều quyên cao chức trọng, có quyên nói chuyện rất lớn trong tập đoàn.
Mà lúc Uông Linh Đan mặc đồ công sở màu đen và Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lạnh nhạt đi tới, mọi người đều nhìn chằm chằm.
Trong đôi mắt bọn họ có nghi ngờ, có bướng bỉnh lì lợm, nhưng Bùi Nguyên Minh không nhìn thấy có thuận theo.
Rất rõ ràng, đối với những người này mà nói, Uông Linh Đan đột ngột lên nắm quyền, tổn hại tới lợi ích của bọn họ, thậm chí phá hủy toàn bộ việc kinh doanh của bọn họ trong quá khứ.
Cho nên những người này đều kháng cự theo bản năng.
Trong đám người này có một người đàn ông mặc âu phục Armani, ngậm xì gà, vẻ mặt khó chịu nhất.
Trong phòng họp trống trải, anh ta phun mây nhả khói, không kiêng nể gì.
Uông Linh Đan khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì thêm, mà đi thẳng tới vị trí chính ngồi xuống, sau đó mở microphone, thản nhiên nói: “Tôi nghĩ các vị đang ngồi đây đều đã quen thuộc ”
“Hôm nay tôi chính thức ngồi vào vị trí tổng giám đốc, sẽ không nói lời vô nghĩa khác, chỉ hi vọng mọi người trước sau như một ủng hộ tôi giống như ủng hộ tổng giám đốc tiền nhiệm Kim Tuyết Ngọc”
“Tôi tin sau này sẽ làm càng tốt hơn, đảm bảo tiền thưởng cuối năm và chia hoa hồng cho mọi người đều tăng lên”
“Bây giờ tôi giới thiệu với mọi người giám đốc điều hành mới hiện giờ, Bùi Nguyên Minh”
“Sau này ở tập đoàn nhà họ Uông chúng ta, anh ấy có thể đại diện cho ý của tôi.”
“Những lời anh ấy nói tương đương với lời tôi nói!”
“Mệnh lệnh của anh ấy mọi người cũng cân phải hoàn thành!”
“Người nào làm trái, tự mình cút đi!”
Trên gương mặt trong veo mà lạnh lùng của Uông Linh Đan xuất hiện ý lạnh: “Ý của tôi, mọi người nghe rõ chưa?”
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, rất nhiêu người đều nhìn về phía Bùi Nguyên Minh theo bản năng, hơi híp mắt.
Bùi Nguyên Minh mặc đồ bình thường, toàn thân từ trên xuống dưới cộng lại không quá ba triệu rưỡi.
Hơn nữa ở thủ đô anh không có danh tiếng gì, không tính là nhân vật lớn nào! Cho nên đám quản lý cấp cao đều có chút kinh ngạc, không biết tên nhóc từ đâu chui ra này có tài đức gì khiến Uông Linh Đan tin tưởng anh như vậy? Còn nói cái gì mà, lời nói của anh tương đương với lời nói của Uông Linh Đan? Chẳng lẽ đây là để “trai bao”
lên nắm quyền trong truyền thuyết? Vừa nghĩ tới đây, mọi người lại khinh bỉ Bùi
- -----------------