*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Khốn nạn!”
“Vậy mà dám xông vào trung tâm của thủ đô!”
“Mày muốn chết à!”
Lúc này, một đám vệ sĩ chen chúc mà tới, mà khẩu súng trong tay bọn họ đều đã mở chốt an toàn, chỉ về phía Bùi Nguyên Minh.
Ngay sau đó ở trong một lối đi, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu gào ở khắp nơi trên đất.
Tuy đám vệ sĩ như hung thân ác sát, nhưng nhìn Bùi Nguyên Minh biểu cảm tràn ngập kiêng kị.
Rất rõ ràng, dọc theo đường đi, Bùi Nguyên Minh khiến đám vệ sĩ này trả giá rất lớn.
Coi như không thấy đám vệ sĩ này, Bùi Nguyên Minh thản nhiên đi tới trước bàn cờ, sau đó anh tràn ngập hứng thú lấy một quân cờ trắng ra, sau đó đặt xuống, đã khóa chặt đường đi của quân cờ đen.
Sau đó Bùi Nguyên Minh lại câm một quân cờ trắng, thản nhiên nói: “Mọi người đều đồn đại, Tạ Doãn Thần thế tử Tạ là một thế hệ kiêu hùng, thân là cờ thủ đứng phía sau màn, cờ lực vô song”
“Hôm nay vừa nhìn, chỉ thường thôi”
Tạ Doãn Thân xua tay, ý bảo đám vệ sĩ tạm thời lùi ra sau, sau đó anh ta nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, cười nói: “Bùi Nguyên Minh? Thế tử Minh?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi còn tưởng loại nhân vật nhỏ như tôi không thể lọt vào tâm mắt của thế tử Tạ”
“Không thể ngờ tới thế tử Tạ một trong sáu thế tử của thủ đô, liếc mắt một cái là nhận ra tôi ngay.
”
“Tôi nên cảm thấy sợ hãi, hay là may mắn đây?”
Tạ Doãn Thần không nói gì thêm, mà thản nhiên ngồi xuống, bắt đầu nấu nước pha trà.
Sau đó anh ta rót cho Bùi Nguyên Minh một chén trà, thản nhiên nói: “Thế tử Minh khiêm tốn rồi”
“Một người có thể quản lý Đà Nẵng, sao có thể e ngại kẻ hèn Tạ Doãn Thần này?”
“Nhưng mà tuy thế tử Minh là chân long ở Đà Nẵng, hiện giờ tới nơi sâu như thủ đô, không biết đã quen với khí hậu chưa?”
“Nếu mà không quen, trái lại tôi có thể cho thế tử Minh một đề nghị”
Bùi Nguyên Minh nâng chén trà lên, nghiêng đầu mỉm cười: “Không biết thế tử Tạ có gì chỉ bảo?”
“Bồi thường, nhận thua, rời đi, như vậy loại bệnh không quen này, tất nhiên là sẽ biến mất không còn”
Tạ Doãn Thân mở miệng nói với vẻ thản nhiên.
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Thực ra cách ứng phó loại bệnh không quen này, bản thân tôi cũng có một phương thuốc, chỉ tiếc phương thuốc này thiếu một thuốc dẫn”
“Thuốc dẫn?”
Tạ Doãn Thần cười mà như không cười.
“Chỉ là thuốc đẫn mà thôi”
Gương mặt Bùi Nguyên Minh ôn hòa nói: “Chỉ cần có tập đoàn