*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Bùi Nguyên Minh đến bệnh viện, Lý Khải Lâm dẫn theo đám người đạo diễn Trân Duy Nghĩa vì nói xấu Trịnh Khánh Vân bị tát mãy cái, nghênh ngang đứng ở cửa một phòng bệnh trong bệnh viện.
Vốn dĩ bị Bùi Nguyên Minh áp chế khiến cho tập đoàn điện ảnh và truyên hình Sơn Vũ của ông ta gân như phá sản.
Chẳng qua chiếm được sự che chở của Tạ Doãn Thần một trong sáu thế tử ở thủ đô, có thể nói là Lý Khải Lâm vô cùng hăm hở.
Ông ta ngay cả Bùi Nguyên Minh có bối cảnh gì đều chẳng muốn hỏi thăm, mà trực tiếp dẫn người tới đây diễu võ dương oai.
Đặc biệt là Trần Duy Nghĩa, rõ ràng chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng sau khi đến bệnh viện, không phải đá ngã xe đẩy ở bệnh viện, thì là đuổi người bệnh.
Đi tới cửa phòng bệnh của Trịnh Khánh Vân, lại càng kêu gào muốn Bùi Nguyên Minh cút ra đây quỳ xuống nhận lỗi.
Cả bệnh viện lập tức gà bay chó sủa, có không biết bao nhiêu người bệnh chỉ dám đứng ở xa vây xem, căn bản không dám tiến lại gần.
Ở trong phòng bệnh của Trịnh Khánh Vân, lão Cửu Đạo Môn, công tử Hải và Ngô Kim Hổ đều ở đây.
Lão Cửu Đạo Môn vốn định dẫn người ra tay xử lý Lý Khải Lâm, nhưng nghĩ tới dù sao nơi này cũng là thủ đô, không phải Dương Thành, ông ta vẫn kìm nén xuống, sau đó dựa vào bên cạnh Ngô Kim Hổ nhỏ giọng nói: “Anh Hổ, cậu Bùi bảo chúng ta đến trông chừng cô Trịnh, kết quả thì sao, một đám tôm tép nhãi nhép chạy tới chỗ chúng ta giương oai, chúng ta cứ đứng nhìn như vậy sao?”
“Không giết chết bọn họ à?”
“Giết chết sao?”
Ngô Kim Hổ lạnh nhạt mở miệng, híp mắt nói: “Ông có thể đừng mỗi ngày chỉ biết đánh đánh giết giết được không, huống hồ nơi này là thủ đô, không phải Dương Thành chúng ta.”
“Ông cảm thấy ông ra tay ở đây, đối phương có báo cảnh sát dẫn ông đi không?”
“Không phải là địa bàn của mình, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn”
Lão Cửu Đạo Môn hơi sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Anh Hổ anh giáo huấn rất phải, nhưng vấn đề là chúng ta ở đây trơ mắt nhìn đám người này kêu gào, có thể khiến người ta cảm thấy cậu Bùi quá mất mặt? Quá dễ bắt nạt hay không?”
Vẻ mặt Ngô Kim Hổ cân nhắc nói: “Thứ như mặt mũi, lúc này có ý nghĩa đối với người ta sao?”
“Mà cậu Bùi cũng không để ý tới người này”
“Bỏ thấp thỏm trong lòng ông xuống đi, tôi đã nói chuyện xảy ra ở đây cho cậu Bùi nghe”
“Trước mắt chúng ta chỉ cân bảo vệ cô Trịnh, như vậy là đủ rồi”
“Còn đám người trước mắt, tám mươi phần trăm là giống như ông lúc trước, đều bị cậu Bùi giáo huấn một trận, sau đó trong tình huống không cam lòng không phục, trở về tìm chỗ dựa vững chắc, muốn ra mặt đòi lại mặt mũi”
“Người như vậy, cứ để bọn họ hung hãn, để bọn họ bá đạo đi!”
- -----------------