*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không cần ba ngày sao?”
Một người phụ nữ chân dài xinh đẹp thuộc bộ phận tiêu thụ, cười mà như không cười nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Anh lại định như lần trước, một cuộc điện thoại có thể giải quyết được vấn đề sao?”
Bùi Nguyên Minh ấn lên màn hình, thản nhiên nói: “Không sai, chỉ cần gọi một cuộc.”
“Phụt...
Một đám người đều cười to, ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh tràn ngập trào phúng.
Tất cả mọi người biết được chút tin tức, Bùi Nguyên Minh có thể ký được đồng hợp với đám người Trâm Minh Nguyệt, là vì liên quan tới Uông Khải Trạch, mục đích chính là vì cho Triệu Thanh Hạm mặt mũi, khiến Bùi Nguyên Minh chính thức vào công ty làm.
Nhưng một tôm tép nhãi nhép như Bùi Nguyên Minh, vậy mà cảm thấy là công lao của mình? Có cần buôn cười như vậy không? Lúc này, ánh mặt mọi người ở đây nhìn Bùi Nguyên Minh đều tràn ngập khinh thường.
Mãy nhân viên nữ xinh đẹp lại càng dùng mũi nhìn Bùi Nguyên Minh, tên này chỉ là một tên vô dụng mà thôi, thật sự cho rằng mình có năng lực lớn ở thủ đô sao? Nếu không phải Uông Khải Trạch theo đuổi Triệu Thanh Hạm, cho Bùi Nguyên Minh chút mặt mũi, anh có khả năng gì? Một tên phế vật, một kẻ bất lực, thật sự coi mình là nhân vật lớn rồi à? Vẻ mặt Triệu Thanh Hạm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bùi Nguyên Minh, được rồi, anh đừng khoác lác nữa!”
“Chuyện lúc trước tất cả mọi người đều biết, anh còn làm ra vẻ làm gì?”
“Cứ tiếp tục làm ra vẻ như vậy, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy anh là một vai hề, anh hiểu không?”
Uông Khải Trạch thì thản nhiên nói: “Bùi Nguyên Minh, ứng xử thì phải kiên định một chút, không làm được thì nói là không làm được, đừng nên tham dự vào.
Rất rõ ràng, cho dù đánh chết Uông Khải Trạch anh ta cũng không tin, Bùi Nguyên Minh gọi một cuộc điện thoại có thể xử lý được Lục Trọng Bằng.
Đừng nói là Bùi Nguyên Minh, cho dù anh ta có thể mời được Uông Vĩ Thành, chuyện này cũng chưa chắc có thể hoàn thành.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, ấn một số điện thoại, rất nhanh bên kia nghe máy, anh thản nhiên nói: “Lục Trọng Băng, trong vòng nửa tiếng cút tới tập đoàn Khai Sơn, thanh toán ba trăm năm mươi tỷ anh nợ”
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh lập tức cúp điện thoại, không cho đôi phương cơ hội mở miệng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người bật cười, trong đôi mắt tràn ngập trào phúng và khinh thường.
Đặc biệt là Triệu Thanh Hạm, lúc này cô ta rất tức giận!
- -----------------