*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ông Uông! Ông Uông! Tôi không thể cử động được nữa!”
“Tôi không thể cử động được nữa rồi!”
Lúc này Kim Tuyết Ngọc trực tiếp xụi lơ trên ghế ngồi, chỉ còn cái đầu còn có thể cử động, nhưng rất nhanh cô ta đã nhận ra được trên đầu lưỡi mình truyền tới cảm giác tê liệt, chỉ trong nháy mắt, sợ hãi xuất hiện trong lòng cô ta.
“Tuyết Ngọc, em làm sao vậy?”
Uông Vĩ Thành ôm lấy Kim Tuyết Ngọc theo bản năng, sau đó vẻ mặt ông ta khó coi tới cực hạn.
Lúc này toàn thân Kim Tuyết Ngọc tỏa ra khí lạnh, giống như một cái tủ lạnh.
Rất rõ ràng, hội chứng sợ lạnh của cô ta phát tác trước.
“Sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Không phải là bác sĩ nói, năm nay em trải qua điều dưỡng, thân thể đã tốt hơn rất nhiều sao?”
“Sao đột nhiên phát tác rồi?”
Uông Vĩ Thành luống cuống chân tay, ông ta thật sự rất yêu Kim Tuyết Ngọc, nếu không cũng đâu vì cô ta phế đi vợ cả của mình, thậm chí không tiếc trở mặt với con gái mình.
Lúc này nhìn thấy bộ dạng đó của Kim Tuyết Ngọc, ông ta vô cùng đau lòng.
Kim Tuyết Ngọc dùng một chút sức lực cuối cùng duy trì tôn nghiêm của mình, không cho mình không khống chế được phóng uế, sau đó cô ta run run mở miệng.
“Bây giờ tôi phát tác, có khả năng sẽ không thể khôi phục, sẽ biến thành một người sống thực vật không có khả năng nhúc nhích..
" “Ông Uông, cứu tôi, tôi không muốn như vậy..
”
Lúc này Kim Tuyết Ngọc đã sớm không còn kiêu ngạo và tự phụ như ngày xưa, càng có nhiều cảm giác sợ hãi.
Biến thành một người sống thực vật, kết cục như vậy còn khó chịu hơn là đã chết.
“Không đâu, không đâu, em nhất định sẽ không biến thành người sống thực vật!”
Uông Vĩ Thành ôm vợ mình, lệ rơi đầy mặt: “Không phải là giáo sư của bệnh viện Thiên Ái đã nói rồi sao?”
“Triệu chứng bệnh của em giống như là triệu chứng của dần đông lạnh, nhưng không nghiêm trọng như vậy, chỉ cân điều dưỡng hàng ngày thích đáng, thì không có bất cứ chuyện gì”
“Hơn nữa loại bệnh này sẽ đột nhiên phát tác sao? Làm sao có chuyện đó được?”
“Tôi không biết, tôi cũng không biết”
Gương mặt Kim Tuyết Ngọc trằng xanh, mở miệng nói theo bản năng: “Bùi Nguyên Minh! Nhất định là Bùi Nguyên Minh!”
“Lúc trước ở nhà cậu ta đã nói, tôi mà phát tác thì không cứu được!”
“Chắc chắn là cậu ta đã hại tôi!”
“Chắc chản là cậu ta!”
Nói tới đây, bỗng nhiên toàn thân Kim Tuyết Ngọc run lên, lúc này ngay cả đầu lưỡi của cô ta đều đã cứng lại rồi, hơn nữa cả người hoàn toàn không khống chế nổi đi tiểu tiện.
Một chút tôn nghiêm cuối cùng của cô ta, đã tan thành mây khói ngay lúc này.
- -----------------