*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông lão kia hét thảm một tiếng, sau đó chật vật đứng lên, ông ta vô cùng giận dữ cầm lấy một chai rượu.
“Thăng nhà quê, mày dám đánh tao, tao giết chết mày”
Bổp.
Bùi Nguyên Minh lại tát một cái, lại một lần nữa đánh bay ông già kia.
“Cách làm người của tôi như thế nào, bản thân tôi hiểu rất rõ, mấy lời mà tôi nói, mấy chuyện mà tôi làm, chẳng qua là vì muốn biết rõ chân tướng mà thôi.”
“Ông có thể đi báo cảnh sát, có thể đi kiện, cũng có thể đi mời luật sư, tất cả những điều kia không thể là lý do để cho ông dùng bạo chế bạo.”
“Xã hội hiện nay là xã hội có pháp luật, hành vi của ông, cho dù là đúng hay sai, trước tiên tôi đều phải đưa ông đến cục cảnh sát”
Bùi Nguyên Minh trả lại nguyên văn mấy lời lúc trước của ông ta.
Ông lão kia tức giận đến mức hộc máu.
“Cậu...”
Bùi Nguyên Minh không tiếp tục để ý đến ông ta nữa mà chính là đi đến đài chủ trì, một chân đá lăn các loại quà tặng đã chuẩn bị xong xuống mặt đất, một lần nữa nhìn khắp phòng hội trường, nói.
“Tiền Chấn Hưng, lúc này ông còn chưa cút ra hả?”
“Chàng trai trẻ, chẳng lẽ cậu không biết, tôi chưa ra mặt là đang cho cậu cơ hội ư?”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh ngông cuồng kiêu căng đến mức này, còn chọc lớn chuyện, cho dù Tiên Chấn Hưng có bình tĩnh đến mấy thì lúc này ông ta cũng không thể nào ngồi yên được nữa.
Ông ta chậm rãi đứng lên, tự mình châm một điếu xì gà, sau đó nheo mắt lại nhìn Bùi Nguyên Minh đang chậm rãi đi đến, tiếp tục lên tiếng.
“Vê phân con khốn Trịnh Khánh Vân mà cậu nhắc đến kia, ai bảo cô ta không hiểu được bảo vệ tốt vợ của tôi? Cô ta nên bị đập chết, như thể vợ của tôi sẽ không sao! Vợ của tôi xảy ra chuyện, con khốn như cô ta phải gánh vác tất cả hậu quả”
“Tất cả chuyện ngày hôm qua, chẳng qua chỉ là một bài học mà thôi.
Một ngày vợ tôi còn chưa tỉnh lại, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu”
“Cậu yên tâm đi, tuy cậu làm ra nhiều chuyện như thế, nhưng tôi sẽ không chỉnh chết cậu đâu, tôi muốn cậu trơ mắt nhìn tôi từng bước hành hạ Trịnh Khánh Vân kia đến chết như thế nào!”
Tiên Chấn Hưng cười như không cười lên tiếng, đồng thời nhả khói, vẻ mặt trào phúng.
“Cậu chỉ là một tên phế vật mà thôi!”
“Cậu không có tư cách đòi lẽ phải ở chỗ tôi, cũng không bảo vệ được chính mình, quỳ xuống, dập đầu xin lỗi tôi, tôi có thể cân nhắc không phế đi cậu”
Trong lúc đang nói chuyện, Tiên Chấn Hưng hơi vỗ tay một cái, lập tức nhìn thấy tám vệ sĩ mang theo súng đi ra từ trong đám người.
Trong tay những vệ sĩ này đều có giấy chứng nhận hợp pháp, hơn nữa mỗi người đều là binh linh xuất ngũ, lúc cầm súng trên tay, vẻ mặt bình tĩnh, sát khí nghiêm nghị.
- -----------------