*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đúng là Trịnh Khánh Vân bị đánh, nhưng vấn đề là, cô ta không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, thậm chí ngay cả bệnh viện cũng không cần đến”
“Tuy Tiên Chấn Hưng ra tay độc ác, nhưng về tình cũng có thể hiểu cho ông ta, xem như là đòi lại lẽ phải cho vợ”
“Còn nữa, hiện tại Lý Nhược Nam rơi vào trạng thái hôn mê, cậu ở đây kêu đánh kêu giết, hình như không được thích hợp cho lắm đâu”
“Chân tướng là gì ư? Tôi cũng đã hiểu rõ được tình hình, đây chỉ là sự cố mà cả hai bên chúng ta đều không muốn thấy mà thôi”
“Vì thế, người trẻ tuổi à, hôm nay tôi có thể nể mặt cậu, nhưng mọi thứ cũng phải làm cho ổn thỏa thì ngày sau mới dễ gặp mặt nhau, đúng không? Cậu hiểu ý của tôi chứ?”
Nhân vật như Lý Khải Lâm, khó có dịp cùng người ta nói đạo lý như thế.
Dù sao hiện tại ông ta chưa biết gì về thực lực của Bùi Nguyên Minh, xem như trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.
Đương nhiên nếu như Bùi Nguyên Minh đồng ý dàn xếp ổn thỏa, ông ta cũng sẵn lòng hỗ trợ một xíu để hoàn toàn giải quyết chuyện này.
Dù sao thì cục cảnh sát cũng đã tham dự vào, làm lớn chuyện này lên đối với giá cổ phiếu của tập đoàn điện ảnh và truyền hình Sơn Vũ cũng sẽ có ảnh hưởng.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
“Có chuyện gì ông cứ việc nói thẳng toẹt ra đi”
Đồng tử của Lý Khải Lâm hơi co rụt lại, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén bản ra xung quanh.
“Ba mươi lăm triệu.
Tôi cho cậu ba mươi lãm triệu, tất cả mọi chuyện đến đây là kết thúc.
Cậu không được tiếp tục truy cứu chuyện này nữa, mà tôi và tổng giám đốc Tiền cũng không truy cứu trách nhiệm của các người nữa”
“Ba mươi lăm triệu kia xem như là phí tổn thất tinh thân, xem như bồi thường cho cái gọi là chân tướng.”
“Hơn nữa ba mươi lăm triệu này cũng không ít, làm lớn chuyện này lên, có khả năng ngay cả một đồng cậu cũng không lấy được đâu, có khả năng còn liên lụy đến vị đội trưởng đã làm chỗ dựa cho cậu.”
“Dù sao cậu đã đánh đạo diễn Trần, còn để người của cục cảnh sát đến đây, phá hỏng quy củ của tôi”
“Chẳng qua những chuyện này tôi đều có thể không truy cứu nữa”
“Nếu như cậu cảm thấy tôi nói có đạo lý thì hiện tại tôi sẽ viết chỉ phiếu cho cậu.
Sau đó cậu cầm theo tiền, dẫn người đi, nói không chừng qua mấy ngày nữa tâm trạng của tôi tốt sẽ cho Trịnh Khánh Vân một vai nữ phụ, như vậy chẳng phải tất cả mọi người đều vui vẻ?”
Trong lúc nói chuyện, Lý Khải Lâm lấy ra một điếu xì gà, để ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, đây xem như là lấy lòng.
Bùi Nguyên Minh chỉ cười, nhưng không nhận lấy xì gà, anh thản nhiên nói.
“Tôi muốn hỏi ngài Lý một câu, nếu như
- -----------------