*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chân Vũ Long mỉm cười: “Dì cứ yên tâm đi”
“Tình cảm giữa cháu và Linh Đan sẽ không vì một xíu chuyện nhỏ này mà có bất cứ một sự thay đổi nào.”
“Dì phải tin cháu, Linh Đan không chỉ là con gái của đì mà còn là vợ chưa cưới của cháu.”
“Vợ chưa cưới của Chân Vũ Long cháu, cháu đương nhiên sẽ cho cô ấy muôn vàn che chở, đủ lại cưng chiều.”
Sau khi nói xong, anh ta khẽ búng tay một cái.
Lập tức nhìn thấy một cô gái mặc váy đỏ đứng từ xa đi tới, khế khom người.
“Lê Hàn Nguyệt, cô đi gọi điện thoại cho bọn họ, nói cho bọn họ biết, đưa Linh Đan về là được rôi”
Cô gái mặc váy đỏ tên Lê Hàn Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó lùi về sau mấy bước, vẻ mặt lạnh lùng bắt đầu gọi điện thoại.
Chỉ là một lúc sau, trên gương mặt ngàn năm không đổi của cô ta thoáng hiện lên ngạc nhiên, sau đó cô ta nhanh chóng bấm một số điện thoại khác.
Tiếp theo là số thứ ba, số thứ tư...
Liên tiếp gọi mười cuộc điện thoại nhưng không phải tắt máy thì cũng là máy bận.
Cuối cùng Lê Hàn Nguyệt không còn giữ được vẻ lạnh lùng nữa mà chính là nhanh chóng đi lên mấy bước, nhỏ giọng báo cáo.
“Thế tử, tôi không thể nào gọi được cho bọn họ, chắc hẳn đã xảy ra chuyện”
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Kim Tuyết Ngọc, vẻ mặt Chân Vũ Long lạnh lùng nói.
“Định vị vị trí của bọn họ, gọi người khác qua giúp đỡ”
Lê Hàn Nguyệt lại tiếp tục gọi mấy cuộc điện thoại, rất nhanh, mí mắt của cô ta không ngừng nhảy lên, nhỏ giọng nói.
“Thế tử, định vị của xe và điện thoại di động của bọn họ đều biểu thị ở một khu vực...
Được xưng là tam giác ma quỷ bên ngoài thủ đô.”
“Nơi đó nước sâu ngàn mét, sóng biển cuồn cuộn, chỉ sợ người mà chúng ta đã phái đi kia...
Dữ nhiều lành ít”
“Bốp”
Chén rượu trong tay Kim Tuyết Ngọc trực tiếp rơi xuống mặt bàn, vẻ mặt cô ta tràn đầy ngạc nhiên.
Hiển nhiên chính bản thân cô ta cũng không nghĩ đến, ngay cả người của Chân Vũ Long cũng bị ăn đau trên tay Bùi Nguyên Minh.
Chân Vũ Long là ai cơ chứ? Anh ta chính là một trong sáu thế tử ở thủ đô, không chỉ ở thủ đô, mà ở toàn bộ Đại Hạ này, anh ta đều có năng lực và quyên nói chuyện.
Một nhân vật như thế, một người từ xứ khác đến sao có thể sánh được chứ? Thế nhưng kết quả lại chính là ngoài dự liệu như thế, khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
Ngay tại lúc sắc mặt của Kim Tuyết Ngọc vô cùng khó coi, trái lại ánh mắt Chân Vũ Long bình tĩnh ngẩng đầu, có chút hứng thú chớp mắt, trong
- -----------------