*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từng gặp qua Bùi Nguyên Minh một lân, Uông Vĩ Thành rất rõ Bùi Nguyên Minh là người như thế nào, hoàn toàn không đơn giản chỉ là một tên phế vật như vẻ bê ngoài.
Nếu còn nhìn anh băng ánh mắt như nhìn một tên bảo vệ, hay là tên nhà quê, chắc chắn sẽ ăn thiệt thòi lớn.
Hơn nữa ông ta còn muốn lợi dụng Bùi Nguyên Minh để thăng tiến.
Vì thế trước khi cúp máy, ông ta đã dặn đi dặn lại, cho dù như thế nào thì tạm thời cũng không thể động đến Bùi Nguyên Minh, cứ để tất cả mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Nhưng đối với một người không biết rõ tình hình như Kim Tuyết Ngọc mà nói, cô ta nhận định bên ngoài là chông đang bảo vệ mình, nhưng trên thực tế thì che chở cho Uông Linh Đan.
Dưới cơn nóng giận, cô ta chẳng cách nào giữ vững được tỉnh táo.
Vì thể sau khi cúp máy, cô ta trực tiếp bấm một số điện thoại khác.
Cùng lúc đó, một chiếc xe Ferrari 488 đang lái trên đường ven biển, Bùi Nguyên Minh cầm một chai nước khoáng, tùy ý uống vào.
Trên ghế lái, vẻ mặt Uông Linh Đan tràn đầy cổ quái nhìn Bùi Nguyên Minh một lát, sau đó mới trâm giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, bây giờ tôi sẽ đưa anh đến sân bay”
“Tôi chuẩn bị cho anh mười bảy tỷ năm trăm triệu, cùng với một thân phận hoàn toàn mới, anh có thể đi đến Cảng Thành, Las Vegas, hoặc là đến bất kỳ nơi nào ở nước ngoài để tạm thời né tránh”
“Khi nào có thể trở về thì tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, để anh trở về.
Trong lúc đang nói chuyện, Uông Linh Đan lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh tùy ý nhận lấy tấm thẻ ngân hàng màu đen kia, sau khi nhìn qua mấy lần, anh mới thản nhiên nói: “Sao thế? Để tôi đến đóng giả làm bạn trai của cô, đây chính là một vở kịch do một tay cô sắp xếp mà?”
“Chẳng qua tôi chỉ là một diễn viên mà thôi”
“Hiện tại nhạc hết người đi, tôi và cô đi những con đường khác nhau, các người cứ làm chuyện của mình là được”
“Cô đang lo lắng cho sự an toàn của tôi ư? Sao thế, cô sợ mẹ nhỏ của mình trả thù tôi hả?”
“Nói như thể là cô động lòng với tôi ư?”
Bùi Nguyên Minh nghiêng đầu, vẻ mặt xấu xa nhìn thoáng qua Uông Linh Đan.
Uông Linh Đan trợn tròn mắt nhìn thoáng qua Bùi Nguyên Minh, sau đó thản nhiên nói.
“Đừng nói mấy chuyện không đâu đó nữa”
“Hôm nay anh hoàn toàn không cho Kim Tuyết Ngọc mặt mũi, cô ta tuyệt đôi sẽ không từ bỏ ý đồ đâu”
“Anh không biết thân phận của cô ta, cô ta là con gái của nhà họ Kim ở Kim Lăng, đó chính là một trong mười gia tộc hàng đầu, ít nhất nhà họ Uông chúng tôi kém xa bọn họ.”
“Ngoại trừ điều đó ra, cô ta nhất định sẽ nghĩ cách thông báo cho Chân Vũ Long.”
- -----------------