*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù nói tê liệt nửa người sẽ không lấy đi mạng sống của Kim Tuyết Ngọc.
Thế nhưng nếu quả thật giống như lời Bùi Nguyên Minh nói, từ đó biến thành một người thực vật, vậy còn không bằng để cô ta chết đi cho xong! Cho nên, giờ phút này Bùi Nguyên Minh nói toạc ra một câu, khiến Kim Tuyết Ngọc vô cùng khiếp sợ.
Chẳng qua Kim Tuyết Ngọc cũng coi như một người từng trải, rất nhanh cô ta đã nhíu mày nhìn Uông Linh Đan nói: “Thế mà cô lại nói chuyện của tôi cho một người ngoài?”
Nhưng vừa nói xong, chính Kim Tuyết Ngọc lại lắc đầu, bởi vì chắc hẳn Uông Linh Đan cũng không biết việc này.
Uông Linh Đan cũng hơi sững sờ, sau đó lắc đầu nói: “Làm sao tôi có thể biết cô bị bệnh liệt nửa người được?”
Chỉ là nhớ tới Kim Tuyết Ngọc còn trẻ tuổi mà đã phải biến thành người thực vật giỗng như mẹ mình, hơn nữa còn là người thực vật có tri giác, vào lúc này, Uông Linh Đan không nhịn được rùng mình một cái.
Kết quả như vậy, còn không bằng chết sạch sẽ, quá thê thảm! Vẻ mặt của Kim Tuyết Ngọc càng thêm âm trâm, dưới cái nhìn của cô ta, Bùi Nguyên Minh không thể nào là mèo mù vớ được cá rán, vậy cách giải thích duy nhất chính là vì để tiếp cận Uông Linh Đan mà anh đã nghe ngóng không ít chuyện.
Trong nháy mắt này, cô ta nhìn vê phía Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Tên nhóc kia, xem ra vì để trèo lên cành cây cao, cậu đã luyện tập rất nhiều nhỉ!”
“Luyện tập?”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng: “Loại chuyện này cần gì phải luyện tập?”
“Hô hấp của cô dồn dập, mỗi lân tức giận, ngực sẽ có cảm giác nhói đau”
“Cho nên tính cách của cô nóng nảy, nhưng lại không thể không kiềm chế mình, mà điều này làm cho cô cảm thấy rất phiên muộn”
“Nhưng suy nghĩ quá nặng sẽ chỉ làm tăng thêm tình hình bệnh liệt nửa người của cô thôi.”
“Cho nên tôi không đoán sai, bởi vì trở thành bà chủ của thế hệ này, tình trạng bệnh liệt nửa người của cô càng nặng hơn!”
“Mà quan trọng nhất là, cho dù đông y hay là tây y, căn bản cũng không có người nào có thể trị liệu giúp cô, thậm chí cũng không thể làm dịu sự đau đớn của côi”
“Điều mà bọn họ có thể làm được, chính là trơ mắt nhìn tình trạng của cô không ngừng tăng thêm, cuối cùng đưa cô đến trại an dưỡng, coi như một kẻ vô dụng!”
Bùi Nguyên Minh nói rất hời hợt, sắc mặt của Kim Tuyết Ngọc lại vô cùng khó coi, mà Uông Linh Đan cũng có vẻ mặt rung động.
Cô ta không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại có loại bản lĩnh này.
Kim Tuyết Ngọc thì cau mày lại, dường như mang theo vài phân hy vọng nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Nếu như cậu dựa vào bản lĩnh của mình để nhìn ra tình huống của tôi, như vậy đúng là cậu cũng có chút tài năng”
- -----------------