*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Dì bị nhốt, có liên quan gì đến cô?”
Bùi Nguyên Minh cau mày nói.
Hạ Vân thở dài một hơi, nói: “Lúc tôi nhận được tin mẹ mình bị cầm tù, căn bản không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể trở lại nhà họ Trầm ở thủ đô trước”
“Thế nhưng không ngờ rằng, tôi vừa mới vào cửa ra, đối phương không cho tôi thời gian phản ứng nào, đã bắt tôi lại.”
“Người ra tay là vệ sĩ bên cạnh anh họ Trầm Trí Đạt”
“Dựa theo cách nói của anh họ, anh ta nói mọi chuyện đang được điều tra, mặc dù tôi không phải người hiêm nghi, nhưng rất có thể tôi sẽ dùng năng lực trong tay để làm ảnh hưởng đến chuyện điều tra, cho nên nhất định phải bắt tôi lại!" “Hơn nữa, chẳng may mẹ tôi thật sự đã giết hại con cháu nhà họ Trầm, vì để giảm tội cho mẹ tôi, nhất định tôi phải gả cho một trong bốn thiếu gia ở Yến Kinh
- Phương Trung Nghĩa”
“Đương nhiên, vì để tránh cho tôi cá chết lưới rách, anh họ tôi cũng cho tôi tự do nhất định.”
Nói đến đây, cho dù lấy tính cách lạnh lùng của Hạ Vân cũng không nhịn được cười một tiếng tự giêu.
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Xem ra anh họ của cô ~ một trong sáu thể tử ở thủ đô này cũng không có lợi hại như trong truyền thuyết nhỉ!”
“Thế mà còn muốn nhờ cậy nhà họ Phương ở Yến Kinh để giải quyết Vân Ngọc Hạ?”
“Xem ra, anh ta có vẻ là đứng hạng bét trong sáu thế tử ở thủ đô”
Nghe được Bùi Nguyên Minh khinh thường nói, Hạ Vân thở dài một hơi, nói: “Mặc dù nhà họ Trâm chúng tôi xếp hạng giữa trong mười gia tộc cao cấp, nhưng chúng tôi có thể được liệt vào trong hạng mười, nguyên nhân căn bản là bởi vì nhà chúng tôi có tiên!”
“Từ sức mạnh đến quyền thế, vũ lực, chúng tôi đều có chỗ không bằng các gia tộc cao cấp khác”
“Cho nên, anh họ Trầm Trí Đạt muốn mượn tay nhà họ Phương để giải quyết vấn đề, cũng là điêu có thể hiểu”
Hạ Vân thở dài một hơi: “Nhưng tôi không cách nào chấp nhận vì sao lại muốn hy sinh tôi?”
“Chẳng lẽ, ở trong mắt nhà họ Trầm tôi lại không đáng nhắc tới như vậy, chỉ có thể trở thành vật phẩm để giao dịch sao?”
Bùi Nguyên Minh vươn tay, xoa đầu Hạ Vân, nói: “Mọi chuyện phức tạp như vậy, vì sao không nói cho tôi biết trước.”
Hạ Vân cười khổ nói: “Không phải là tôi không nói cho anh, mà lúc tôi trở vê nhà họ Trâm vẫn còn có chút ảo tưởng, cảm thấy nhà họ Trầm sẽ cho mẹ con chúng tôi một sự công bằng.”
“Thế nhưng không ngờ kết quả lại như vậy”
“Mặt khác, tôi biết tống giám đốc Bùi phải đối mặt với quá nhiều chuyện, tôi không muốn làm phiền anh, cũng không muốn bởi vì sự xuất hiện của anh mà làm cho nhà họ Trầm chĩa mũi nhọn vào anh”
- -----------------