*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt Hạc Vũ lạnh lẽo, khinh thường nói: “Hạ
Thanh Tâm, cô cho rằng tôi không nhìn ra được
sao?”
“Cô cho rằng trong lòng cô có suy nghĩ gian
dối, tôi không nhìn ra được cô muốn làm việc cho
chủ nhân mới sao?”
“Hai người chúng ta đều ở nhà họ Trầm nhiều
năm, tôi còn không rõ ràng bản tính của người
nhà họ Trầm sao?”
“Cô hẳn phải rõ ràng, cho dù chúng ta có rời
đi hay không, thì tội tính kế người nhà họ Trầm
cuối cùng đều sẽ chụp lên trên đầu bà chủ và cô
chủ thôi!”
“Bởi vì bà chủ quá có năng lực, cô chủ cũng
quá ưu tú, cho nên mấy người thế tử Trâm mới đề
phòng đủ kiểu với bà chủ và cô chủ!”
“Bây giờ chủ nhà họ Trầm sắp chết, mấy
người thế tử Trầm đang tính toán kế thừa tài sản
êm thấm như thế nào mà thôi, sao lại quan tâm
đến sự thật? Quan tâm cái khác?”
“Cho nên hôm nay cô chủ rời đi là đúng, nếu
như không rời đi, cô ấy sẽ chỉ biến thành hàng
hóa, bị giao dịch ra ngoài, bị dùng để đổi lấy càng
nhiều lợi ích cho nhà họ Trâm thôi!”
“Cho nên, tôi ủng hộ cô chủi”
Mặc dù Hạc Vũ không biết tại sao Hạ Vân lại
muốn rời khỏi nhà họ Trầm vào lúc quan trọng
như thể này, nhưng ông ta cũng biết rất rõ ràng,
bây giờ tình hình nhà họ Trâm như thế, không đi
có lẽ thật sự sẽ không có cơ hội.
Sau khi bà chủ trở về từ Dương Thành đã chủ
động yêu cầu quản lý vũ lực nhà họ Trầm, kết quả
chưa đến ba ngày, dòng chính nhà họ Trầm đã
chết mấy người.
Dòng chính nhà họ Trầm có đủ loại tin đồn
truyên ra, xác định bà chủ là mật thám bên trong
thông đồng với kẻ địch bên ngoài, bây giờ toàn bộ
nhà họ Trầâm đang cuồn cuộn sóng ngầm, còn nói
muốn bà Hạ đang cầm quyên phải bị giam cầm
cả đời.
Mà bà Hạ ngã xuống, Hạ Vân thật sự chỉ có
thể trở thành hàng hóa.
Thay vì như vậy, chạy trốn đúng là lựa chọn
tốt nhất.
Lúc này sắc mặt của Hạ Thanh Tâm rất khó
coi: “Nếu biết không có cách nào thay đổi được, vì
sao còn phải làm nhiều chuyện như vậy?”
“Ngoan ngoãn chấp nhận, ngoan ngoãn nghe
theo lời của thế tử không tốt sao?”
“Chẳng lẽ cứ phải tiếp tục như vậy, hại người
hại mình?”
Vẻ mặt Hạc Vũ lạnh lẽo: “Hạ Thanh Tâm, nếu
như không phải nể mặt cô là phụ nữ, bây giờ tôi
đã cho cô một cái tát rồi!”
“Cho tôi một cái tát?”
Hạ Thanh Tâm trực tiếp rút súng trên người ra
chỉ vào Hạc Vũ, lạnh lùng nói: “Lão già, ông thử
xem, rốt cuộc là tay ông nhanh hay là súng của tôi
nhanh!"
Sắc mặt Hạc Vũ trâm xuống: “Hạ Thanh Tâm!”
Mặc dù ông ta không sợ súng đạn, thế nhưng
trong xe chỉ có ngân ấy không gian, nhỡ may
cướp cò làm tổn thương Hạ Vân thì phải làm sao
bây giờ?
- -----------------