*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba giờ chiều, trên đường Lâm Giang cách tháp Minh Châu thủ đô chưa đến ba cây số.
Giờ phút này một chiếc xe Porsche Panamera màu đỏ đang lao nhanh trên đường.
Mà ở vị trí điều khiển là một cô gái mặc sườn xám xinh đẹp.
Cô ta đeo chiếc kính râm màu đen, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lộ ra vẻ rực rỡ chói mắt.
Mà ở bên ghế lái phụ còn có một cô gái có khuôn mặt bình thường hơn cô ta rất nhiều.
Trong tay cô gái đó câm súng, nhưng lại có vẻ mặt nghĩ mà sợ nhìn về phía đằng sau, giống như Sợ có người sẽ đuổi theo vậy.
Sau khi nhìn một lát, xác định không có ai, cô gái ngồi ở ghế lái phụ mới nhìn Hạ Vân đang lái xe, nói: “Cô Vân, sao cô phải liều lĩnh nguy hiểm lớn như thế để chạy thoát chứ!”
“Cô hẳn phải biết, bây giờ chúng ta đã bị giam cầm tự do!”
“Mặc dù trước mắt chúng ta còn có thể có ăn có uống, còn có thể hoạt động trong sân”
“Thế nhưng nhỡ may bị người ta phát hiện, chúng ta sẽ xong đời đấy!”
“Còn nữa, gia tộc đang điều tra chuyện của bà chủ, cô cũng là kẻ bị tình nghi quan trọng!”
“Cô bỏ chạy như thế này, chẳng phải tương đương với việc đang nói cho tất cả mọi người, chuyện kia thật sự có thể là bà chủ làm hay sao!”
“Cô Vân, nghe tôi một câu, nhân lúc mấy người quản gia Trương còn chưa phát hiện ra chúng ta, chúng ta trở về có được không?”
“Nếu không, một khi mấy người quản gia Trương phát hiện ra chúng ta đã chạy, chỉ cần ông ta nổi giận, ai cũng không thể gánh nổi cho chúng ta đâu!”
Cô gái trẻ tuổi này tên là Hạ Thanh Tâm, là vệ sĩ mà mẹ của Hạ Vân sắp xếp bên cạnh cô ta.
Nhưng vấn đề là, nhìn từ thái độ của cô ta đối với Hạ Vân lúc này, Hạ Thanh Tâm này không có chút cung kính nào với Hạ Vân cả.
Bởi vì một người hầu nói chuyện với chủ nhân, tuyệt đối không phải thái độ như vậy.
Một vệ sĩ khác ngồi ở hàng sau, lúc trước đi theo mẹ Hạ
- Hạc Vũ, giờ phút này sắc mặt âm trâm mở miệng nói: “Hạ Thanh Tâm, cô đang có thái độ gì vậy?”
“Chẳng lẽ cô đã quên lời dặn dò của bà chủ trước khi đi sao?”
“Nhiệm vụ của chúng ra là giúp đỡ cô chủ.”
“Cho dù cô ấy có suy nghĩ gì, kế hoạch gì, chúng ta làm người hầu chỉ cân chấp hành, cô lải nhải làm cái gì?”
“Cô không thể ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình sao?”
“Những năm gần đây, bà chủ đối xử với cô tốt như thế nào? Thậm chí vì bồi dưỡng cô mà còn tốn rất nhiều tiền để đưa cô vào trường quân đội nước Mỹ" “Thế nhưng cô thì sao? Sau khi trở về còn chưa làm được gì, thế mà đúng là coi mình thành người nào rồi?”
- -----------------