*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Keng!”
Một chiêu Lực Phách Hoa Sơn này của Đinh Nam Hành, có thể nói là đã dùng hết sức để ra tay.
Anh ta có ý ngọc nát đá tan, cả hai đều thiệt, muốn ép lui Bùi Nguyên Minh.
Nhưng Bùi Nguyên Minh còn chẳng thèm động mí mắt một chút nào, mũi đao trong tay vẫn đánh xuống như cũ.
“Keng!”
Một tiếng vang giòn giã, thanh đao trong tay Định Nam Hành bị chém làm hai khúc, trên mặt anh ta hiện ra một vẻ khó có thể tin được.
“Có chút thú vị”
Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, thanh đao trong tay lại cử động.
Lúc này Đinh Nam Hành đã sợ hãi, vô ý thức nói: “Không...”
“Dừng tay!”
Đại Hùng cũng thay đổi sắc mặt, quát Bùi Nguyên Minh dừng tay.
Chỉ là anh ta còn chưa kịp nói hết, Bùi Nguyên Minh đã bổ một đao về phía cổ họng của Định Nam Hành.
“Anh không thể giết lão đại! Anh không có tư cách làm tổn thương anh ấy!”
“Anh có biết lão đại là người nào không?”
Nghe được câu này, thanh đao trong tay Bùi Nguyên Minh đột nhiên dừng lại ở trước cổ họng của Đinh Nam Hành, không tiếp tục đưa ra nữa.
Anh có chút hứng thú nhìn Đại Hùng, nói: “Nào, anh thử nói xem anh ta là ai, xem tôi có thể sợ anh ta hay không.”
“Nếu như có thể dọa được tôi, hôm nay anh ta sẽ không cần chết nữa!”
Sắc mặt Đại Hùng dữ tợn, chân chờ một lát sau đó mới cắn răng nói: “Tôi cho anh biết, lão đại không chỉ là giám đốc của Bách Lạc môn, hơn nữa còn là chiến tướng hàng đầu của thế tử Chân!”
“Trừ cái đó ra, phía sau chúng tôi còn có Kashima Shinto Ryu của Đảo Quốc!”
“Lão đại còn là anh em kết bái của kiếm khách hàng đầu trong Kashima Shinto Ryu!”
“Anh mà dám động vào lão đại, như vậy anh sẽ chết chắc, trên thể giới này cũng không còn đường sống nào cho anh đâu!”
“Họ Bùi kia, anh phải hiểu được thế tử Chân và Kashima Shinto Ryu đại diện cho cái gì!”
Vào lúc này Đinh Nam Hành mang hết bối cảnh và chỗ dựa sau lưng ra ngoài, thế nhưng trong lòng của anh ta lại rất khó chịu.
Những năm gân đây, anh ta luôn luôn vô cùng mạnh mẽ, nhưng hôm nay vì mạng sống, thế mà anh ta còn phải lôi chỗ dựa sau lưng ra? Đây là một sự sỉ nhục! Bùi Nguyên Minh nghe được những điều này, vẻ mặt cũng không có biến hóa quá lớn, mà chỉ cười nói: “Chỉ có mấy thứ này, hình như không đủ lắm!”
“Đúng lúc tôi cần tìm Chân Vũ Long và Kashima Shinto Ryu có việc”
- -----------------