Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1718




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong lúc đám người Chung Thanh Tùng và Định Nam Hành đang nghiên cứu làm thế nào để đối phó với Bùi Nguyên Minh.

Bên ngoài khu biệt thự Hương Sơn, một người mặc đồ công sở nữ tính đang cản Bùi Nguyên Minh lại, lịch sự lễ phép hỏi: “Cậu chủ Bùi, phó hội trưởng Uông muốn gặp cậu”

Đây là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trang điểm tinh tế, dáng người yếu điệu, nhưng mà trên người lại có vài phân sắc bén: “Phó hội trưởng Uông nói, muốn nói chuyện với ngài vê chuyện ngày hôm qua.



“Mong là cậu chủ Bùi có thể bớt chút thời gian đến”

“Chuyện ngày hôm qua?”

Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Ý cô là đang nói về chuyện của võ đạo quán Long Môn sao?”

“Nhưng mà cả quá trình tôi chỉ đứng xem kịch, không hề ra tay, chuyện này không hề liên quan đến tôi mà?”

Người phụ nữ thản nhiên nói: “Cậu chủ Bùi, mời đi là ý của phó hội trưởng Uông, còn về chuyện gì thì anh có giải thích với tôi cũng vô dụng.



Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không từ chối mà đi theo chân của người phụ nữ lên một chiếc Toyota Alpha.

Chiếc xe tinh tế lao như điên trên đường, rất nhanh đã đến võ đạo quán Long Môn.

Mà lần này người phụ nữ không hề lịch sự đưa Bùi Nguyên Minh vào bằng cửa chính mà đi từ cửa bên hông và phía sau võ đạo quán.

Kiến trúc của hậu viện đã tu sửa lại thì phải, vẻ cổ điển kết hợp với phong cách hiện đại tạo nên sự thú vị.

Đi vào trong một phòng làm việc rộng lớn, bên trong đâu đâu cũng là những vật dụng được chế tác tinh tế từ gỗ Huỳnh Đàn.

Không cần nói nhiều, những vật dụng này đã có giá trị rất lớn rồi.

Mà ở ghế cao nhất trên bàn làm việc là một ông lão nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt đang ngôi xếp bằng.

Trên người ông ta mặc áo võ đạo cổ xưa, cả người nhìn có vẻ tinh thân phấn chấn, vẻ ngoài có vẻ nho nhã, cũng có một khí thế khó tả.

Bùi Nguyên Minh nhìn vị phó hội trưởng Long Môn của thủ đô này.

Không thể không thừa nhận vị này đúng là vẫn có vài phần sức hút, ít nhất thì nhìn ông ta có vẻ khiêm tốn hơn Sở Văn Trung.

Nhưng mà Bùi Nguyên Minh cũng biết vị này không hề thờ ơ với Long Môn như bề ngoài.

Ít nhất thì lúc này ông ta vẫn chưa biết Sở Văn Trung là bị mình phế bỏ.

Nhưng mà chuyện này cũng là bình thường, hẳn là Uông Vĩ Thành muốn lên chức nên ước gì Sở Văn Trung chết, thậm chí cái chết của Sở Văn Trung có liên quan rất nhiều đến ông ta.

Trong tình huống như vậy, sao ông ta còn rảnh quan tâm đến rốt cuộc là ai đã phế đi Sở Văn Trung ở Dương Thành cách đây ngàn dặm chứ? Nhìn từ góc độ này, toàn bộ phân hội Long Môn thủ đô thật ra chỉ có mỗi mình Tần Ý Hàm là có chút tình người.

chang-re-quyen-the-1718-0chang-re-quyen-the-1718-1