*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cậu Chung, cẩn thận phía sau cậu có người muốn đánh lén cậu đấy!”
“Cậu Uông, ngồi xổm xuống kiểu chó đi tiểu ấy”
“Đường Hàn Vũ, nhảy lên, vung một cái tát về bên trái, sau đó lại dùng trán đập anh ta, hoàn hảo!”
Đối phương đánh nhau vô cùng hỗn loạn, còn Bùi Nguyên Minh thì lại thuận tiện đá ngã mấy người, sau đó kéo Trịnh Khánh Vân đứng ở cửa lớn xem trò. Không thể không thừa nhận, tuy đám người Chung Thanh Tùng đều là hạng ăn chơi trác táng, nhưng vẫn có chút bản lĩnh, đánh thành ra như vậy mà vẫn chưa rơi vào thế yếu cho lắm. Anh chỉ thi thoảng chỉ điểm vài câu mà thôi, vậy mà Chung Thanh Tùng đã có tư cách đối kháng với đám người Hùng Minh Triết rồi. Tuy đám người Chung Thanh Tùng chỉ hận không thể bóp chết Bùi Nguyên Minh ở trong lòng, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao.
Lại thêm sau khi anh nhắc nhở vài lân, đều khiến bọn họ chiếm được lợi.
Lúc này, trong tiềm thức của bọn họ đã có vài phần ỷ lại vào anh hơn. “Anh rể, chúng ta xem kịch như vậy không được tốt cho lắm thì phải? Hay là, chúng ta đi giúp trước?”
Trịnh Khánh Vân mở miệng nói theo bản năng. “Em ngốc sao?”
Bùi Nguyên Minh trực tiếp búng lên trán cô ta một cái. “Cho dù những người này bị đánh đến mức ngu người thì cũng liên quan gì đến chúng ta đâu? Em sẽ không vì mãy câu đại ca của bọn họ mà coi bọn họ thành người của mình đấy chứ?”
Trịnh Khánh Vân lè lưỡi, suyt chút nữa thì quên mất, hôm nay đám người Chung Thanh Tùng vốn không có ý tốt, làm sao Bùi Nguyên Minh có thể đi cứu người được chứ? Lập tức, hai người đều đứng ở cửa lớn nhìn đến say mê.
Hơn nữa, một khi có rủi ro gì đó, muốn chuồn đi chẳng phải chỉ là chuyện dễ như bỡn hay sao. “Các người... Nhìn thấy thái độ xem trò hay một cách thoải mái của Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân, Chung Thanh Tùng đang đánh nhau với người ta suýt chút nữa thì tức chết.
Anh ta không ngờ tên khốn nạn này lại vô sỉ đến mức độ đó. Bùi Nguyên Minh làm như không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta.
Mà lại tiếp tục mở miệng chỉ điểm.
Trong lúc nhất thời, chỉ nhìn thấy phía bên Chung Thanh Tùng lời làm theo lời chỉ điểm của anh, lại đánh đến đầy nhiệt huyết, không hề bị bên Hùng Minh Triết hoàn toàn nghiền áp. Vốn dĩ trận chiến này cùng lắm thì ba đến năm phút là có thể chấm dứt với sự thất bại thảm hại của đám người Chung Thanh Tùng.
Nhưng dưới tình huống có Bùi Nguyên Minh chỉ điểm, trận chiến đã kéo dài mười phút, kết quả vẫn chưa thể phân được thắng bại. Cảnh tượng này khiển đám người Chung Thanh Tùng đều có chút kích động.
Không ngờ ngày thường đối thủ đánh bọn họ như chó, nhưng hôm nay lại cũng có tình cảnh này. “Đồ khốn!”
Hùng Minh Triết giảm tốc độ, lúc này vẻ mặt
- -----------------