*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chung Thanh Tùng hít một hơi thật sâu, rồi nhanh chóng khôi phục lại tâm trạng của mình, sau đó trâm giọng đáp: “Anh Đinh, sự việc là như vậy ạt”
Sau khi anh ta nhanh chóng kể xong chuyện đêm qua, mới nói với vẻ mặt oan ức: “Anh Định, không phải là em không được, mà là thằng ranh con đó quả thực có chút bản lĩnh! Tay chân số một dưới trướng của anh, Đại Hùng, cũng suýt chút nữa bị anh ta phế! Hơn nữa cuối cùng anh ta còn sai khiến Đại Hùng chặt đứt một ngón tay của em! Anh Đinh, em cảm thấy đối phương hoàn toàn không nể mặt anh, anh nhất định phải làm chủ cho eml”
“Đối phương có lai lịch gì?”
Đình Nam Hành liếc mắt nhìn Phương Chí Trung cũng mang vẻ mặt xám như tro tàn: “Dám gây sự ở Bách Lạc môn của chúng ta, thế nào cũng có con át chủ bài, đúng chứ?”
Phương Chí Trung híp mắt, đáp: “Cậu Đinh, tôi đã điều tra rõ ràng suốt đêm qua, đối phương không có lai lịch gì hết, chỉ là một tên bảo vệ có thân thủ không tệ.
Đêm qua anh Đại Hùng cũng đã chịu chút thiệt, tôi sợ sự việc ầm ï sẽ không tiện kết thúc, cho nên mới không cho tất cả anh em cùng ra tay! Còn nữa, cô Uông cũng có ở đó, các anh em không tiện dùng vũ khí, cho nên mới để thằng ranh con đó có cơ hội kiêu ngạo.”
Đinh Nam Hành thản nhiên ngôi trên chiếc ghế tựa trong góc, bưng một ly trà lên uống một hớp, rồi nói: “Chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng cần tôi phải ra mặt sao? Kêu Đại Hùng mang vũ khí đi xử cậu ta không phải là được rồi à?”
Một tên vệ sĩ nhỏ, thân thủ có lợi hại đến đâu thì đã làm sao? Những năm gần đây, gia thế, xuất thân, quyên thế, sức mạnh, tài phú mới là tất cả. Một tên vệ sĩ nhỏ có thân thủ tốt đến đâu, có thể đánh nhau giỏi đến đâu, nhưng nếu muốn bóp chết anh thì có đến tám trăm loại thủ đoạn. Bây giờ vì một tên vệ sĩ nhỏ lại phải dùng đến cả Đinh Nam Hành sao? Nói đùa gì thế? Vẻ mặt của Chung Thanh Tùng có chút xấu hổ, cùng Đường Hàn Vũ đưa mắt nhìn nhau theo bản năng. Nếu Đinh Nam Hành không ra tay, vậy mặt mũi của bọn họ chắc chắn không thể lấy lại được. Đường Hàn Vũ nghĩ một chút rồi đột nhiên mở miệng nói: “Cậu Đinh, cũng không phải cậu Chung vô năng, mà là sự việc này có liên quan đến cô Uông...
Khi anh ta chơi bài có giở trò gian lận, khiến cô Uông phải làm bạn gái tạm thời của anh ta, hơn nữa, còn ôm eo cô ấy nữa!”
“Răng rắc!”
Gần như vào lúc cô ta vừa dứt lời, tay phải của Đinh Nam Hành vừa dùng lực, trực tiếp bóp nát vụn ly trà trong tay. Anh ta không để ý nước trà nóng, mà lại ngẩng đầu lên, mở miệng nói với vẻ có chút hứng thú: “Vậy mà cậu ta lại dám kêu cô Uông làm bạn gái của mình sao? Lẽ nào cậu ta không biết, cô Uông là người phụ nữ mà Chân Vũ Long nhìn trúng sao?”
Chung Thanh Tùng cười lạnh, bảo: “Anh Đinh, em đoán cho dù anh ta biết, cũng sẽ không để ý đâu.
Một tên quê mùa mà thôi, làm sao có khả