*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bây giờ, có phải quản lý Phương nên cho tôi một lời giải thích rôi hay không?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên mở miệng.
Phương Chí Trung đang chuẩn bị rời đi thì cơ thể dừng lại, liếc mắt nhìn Đường Hàn Vũ với vẻ mặt như nhìn một đồng đội heo, sau đó anh ta hít một hơi thật sâu, lạnh lùng đáp: “Bùi Nguyên Minh, cậu có ý gì?”
“Vừa rồi cô ta đã chính miệng thừa nhận là cô ta đã thả đồ vào trong túi của tôi, muốn vu oan hãm hại tôi.
Chuyện này, chắc hắn nên cho tôi một lời giải thích đúng không?”
Bùi Nguyên Minh cười lạnh.
“Thật sao? Cô Đường vừa rồi có nói câu đó sao?”
Phương Chí Trung mang vẻ mặt kinh ngạc: “Các người có nghe thấy không?”
Chung Thanh Tùng đứng ra đầu tiên đáp: “Không có, chúng tôi chẳng nghe thấy gì hết!”
“Đúng, cô Đường là người bị hại, làm sao có thể chính miệng nói đã thả viên kim cương vào túi anh được chứ? Huống chi trong túi anh cũng chẳng có gì hết!”
Uông Khải Trạch cũng nói với vẻ tự đắc.
Lúc này, Đường Hàn Vũ cũng phản ứng lại được, cô ta nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Họ Bùi kia, anh đừng có vuốt mặt mà không nể mũi, vừa rồi là tôi lỡ lời mà thôi! Huống chỉ anh có thể vào được Bách Lạc môn là dựa vào thể diện của tôi, anh có tin bây giờ tôi sẽ cho người đuổi anh ra ngoài hay không?”
Phương Chí Trung cười lạnh một tiếng, đáp: “Lời này không sai, người là cô Đường cô mời tới, nếu bây giờ cô không muốn mời cậu Bùi này nữa, vậy chúng tôi có thể trực tiếp ném cậu ta ra ngoài!" Đường Hàn Vũ nhanh chóng nói: “Đúng, không sai, bây giờ tôi không muốn mời anh ta nữa, làm phiên quản lý Phương hãy ném anh ta ra ngoài!”
Phương Chí Trung cười dữ tợn, rồi làm động tác tay mời với Bùi Nguyên Minh, bảo: “Cậu Bùi, mời, chúng ta ra ngoài từ từ nói chuyện đi.”
Bùi Nguyên Minh không hề nhúc nhích, mà lại nhìn anh ta có chút hứng thú, rôi đáp: “Nói như vậy là quản lý Phương chẳng những không định cho tôi một lời giải thích, hơn nữa còn chuẩn bị ném tôi ra ngoài sao? Đây chính là thứ mà Bách Lạc môn các người gọi là quy tắc áp đảo cả pháp luật sao?”
Phương Chí Trung lạnh lùng nói: “Không sai, đây chính là quy tắc của chúng tôi! Nơi này chính là Bách Lạc môn, cho dù cậu có phục hay không thì cậu nhất định phải theo quy tắc của chúng tôi! Bây giờ, cậu định tự mình ngoan ngoãn đi cùng tôi, hay là đợi người của tôi ra tay đây?”
Bùi Nguyên Minh cười, từ chối cho ý kiến: “Nếu quản lý Phương đã không cho tôi một lời giải thích, vậy tôi đành tự mình đi đòi một lời giải thích vậy!”
“Bốp!”
Vừa dứt lời, anh đã bước lên một bước, rồi vung một cái tát vả ngã Đường Hàn Vũ xuống đất.
“Thả đồ vào trong túi của tôi, rồi vu hại tôi này, chơi vui lắm đúng không?”
“Bốp!”
“Được đằng chân lân đằng đầu này, chơi cũng vui lắm nhỉ?”