*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi vừa thông báo cho bọn họ biết rồi! Chẳng mấy chốc là bọn họ sẽ dẫn nhân viên bảo vệ tới đây xử lý thôi! Bùi Nguyên Minh, tôi cảnh cáo anh, trộm đồ thì mau lấy ra đây đi! Nếu không, lát nữa bị lục soát ra thì anh sẽ không chịu nổi đâu! Dựa theo quy tắc ở nơi này thì người ăn trộm đồ sẽ giống với ăn gian, đều sẽ bị chặt tay đấy!”
Chung Thanh Tùng liên tục cười lạnh.
Trịnh Khánh Vân đứng ra, lập tức chản trước mặt Bùi Nguyên Minh và nói: “Các người đừng có ăn nói lung tung, Bùi Nguyên Minh không có khả năng ăn trộm đồ, anh ấy hoàn toàn không thiếu chút tiên đấy nhé!”
“Anh ta không thiếu tiền? Khánh Vân, em đừng bảo vệ anh ta, cả người anh ta từ trên xuống dưới đều lộ ra một loại khí chất, đó chính là anh ta rất thiếu tiền! Em mau đi qua đây, đừng để lát nữa xảy ra chuyện lại liên lụy đến em”
Đường Hàn Vũ trực tiếp kéo Trịnh Khánh Vân đến bên cạnh, còn ngăn cản cô ta tiếp tục phản bác thay cho Bùi Nguyên Minh.
Không đợi cô ta tiếp tục mở miệng, thì đúng lúc này, chỉ nhìn thấy cửa của đại sảnh bị người đá văng bằng một cước.
Sau đó có mười mấy người đàn ông mạnh mẽ, mặc tây trang tiến vào.
Người đi ở giữa bọn họ, hiển nhiên chính là quản lý đại sảnh Phương Chí Trung.
Lúc này, Phương Chí Trung lạnh lùng hỏi: “Tôi nghe nói có người trộm đồ ở nơi này? Lá gan cũng lớn thật đấy! Lẽ nào không biết Bách Lạc môn này là nơi nào hay sao? Ăn trộm đồ ở nơi này của chúng tôi, hay phá hỏng quy tắc của chúng tôi đều sẽ phải trả giái”
Lúc này, vẻ mặt của anh ta rất chính trực, người nào không biết còn cho rằng anh ta chính là hiệp khách bảo vệ chính nghĩa.
Chung Thanh Tùng đi lên, nói: “Quản lý Phương, cuối cùng các người cũng tới rôi, anh nhất định phải đòi lại công bảng cho chúng tôi mới được! Món quà sinh nhật mà cô Đường chuẩn bị cho cô Uông không thấy đâu nữa! Đó chính là một viên kim cương trị giá ba tỷ rưỡi! Nó không chỉ đại diện cho tiên thôi đâu, mà còn là lòng thành của cô Đường nữa!”
Phương Chí Trung hơi gật đầu đáp: “Cậu Chung yên tâm đi, Bách Lạc môn có quy tắc của Bách Lạc môn, tuyệt đối sẽ không xử oan cho người tốt, cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ xấu nào! Tóm lại, bây giờ ai ăn cắp thì tự mình đứng ra đi! Nếu như vậy thì tôi sẽ cân nhắc đến việc chỉ chặt một ngón tay của cậu, còn nếu để bị tôi tìm ra thì trực tiếp chặt tay! Lúc đó đừng trách tôi vô tình!”
Lúc này, Phương Chí Trung sát khí đùng đùng, sắc mặt lạnh lùng và u ám.
Mà Chung Thanh Tùng thì lại chỉ thẳng vào Bùi Nguyên Minh ở phía sau: “Quản lý Phương, chúng tôi nghỉ ngờ người kia!”
Cùng lúc vừa dứt lời, thì mọi người xung quanh đều tránh ra.
Phương Chí Trung nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, không hề lộ ra một chút vẻ bất ngờ nào, mà lại cười gắn một tiếng: “Ranh con, lại là cậu gây chuyện thị phi ở nơi này! Vừa rồi tôi đã cảm thấy cậu không phải là thứ gì tốt đẹp rôi mà! Bây giờ xem ra, tay chân của cậu quả nhiên không sạch sẽ! Tự mình lôi đồ ra đây, rồi quỳ xuống nhận sai thì tôi sẽ chỉ chặt một ngón tay của cậu thôi.
Nếu