*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiêu ngạo! Vô sỉ! Ngông cuồng! Tiểu nhân đắc ý! Không biết sống chết! Anh có thân phận gì? Ở nơi nào? Mà lại dám vây quanh một cô gái xinh đẹp như Uông Linh Đan? Lẽ nào anh thật sự không biết bản thân mình có bao nhiêu phân lượng hay sao? Nhìn thấy động tác của Bùi Nguyên Minh, khóe mắt của đám người Chung Thanh Tùng và Uông Khải Trạch đều giật giật, chỉ hận không thể xông thẳng lên bóp chết anh.
Trịnh Khánh Vân che cái miệng nhỏ, không biết nên phản ứng thế nào.
Sao anh rể có thể như vậy được chứ? Nhưng nghĩ đến khả năng Bùi Nguyên Minh có kế sách gì đó của riêng anh, nên cô ta mới cố nén uất ức mà không mở miệng.
Trong lòng cô ta thâm thề, nếu anh rể làm thật thì cô ta và anh rể nhất định sẽ không xong! Ngay đúng lúc này, Uông Khải Trạch và Chung Thanh Tùng đồng thời liếc mắt ra hiệu với Đường Hàn Vũ.
Đường Hàn Vũ hơi gật đầu, sau đó đột nhiên to tiếng nói: “Không hay, không hay rồi, món quà mà tôi chuẩn bị tặng cho cô Uông, một viên kim cương hai carat đã không còn thấy nữa rồi! Nó trị giá ba tỷ rưỡi đó! Sao nói không thấy là không thấy nữa!”
Vẻ mặt của cô ta lo lắng, khiến mọi người đều phản ứng lại từ trong cơn chấn động.
Bọn họ đều là người ở giới thượng lưu, tiền có thể tùy tiện ném đi, nhưng chưa bao giờ từng xuất hiện chuyện mất trộm.
Nếu thật sự có ăn trộm ở trong đám người này, vậy đây chính là một vụ tai tiếng tuyệt đối.
Sau này làm sao mọi người còn lăn lộn trong giới được nữa? “Mất đồ sao?”
Chung Thanh Tùng tiến lên trước, ho khan một tiếng: “Mau xem thử trên người hay trong túi xách xem có rơi vào trong đó hay không?”
Trịnh Khánh Vân cũng sốt ruột: “Chị Đường, vừa rồi không phải ở trong nhà vệ sinh chị vẫn còn lôi ra xem hay sao? Sao lại mất ở đây được chứ?”
“Không thể nào!”
Vẻ mặt của Đường Hàn Vũ chắc như đinh đóng cột, hoàn toàn không có ý định đi điều tra.
“Đó chính là món quà mà chị đã hết lòng chuẩn bị, làm sao có thể để lung tung được? Chị sẽ không bất cẩn như vậy! Chắc chắn bị người ta trộm mất rồi!" Lúc này, Uông Khải Trạch cũng nói với vẻ mặt kinh ngạc: “Lẽ nào, trong chúng ta có ăn trộm ư?”
“Hả? Thật sự có ăn trộm sao?”
“Sao có thể như vậy được?”
“Một món đồ có giá ba tỷ rưỡi, ai trong chúng ta lại nhìn trúng chứ?”
“Trong cái giới này của chúng ta chưa bao giờ có tiền lệ bị mất trộm hết!”
Những người có mặt ở đó đều bàn luận, mọi người không phải là người trong xã hội thượng lưu, thì chính là người có tiếng và thế lực tới từ