*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy cảnh tượng như vậy, Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày.
Lúc trước ở trên chiến trường anh đã biết người Đảo Quốc tính tình cương liệt, đặc biệt là võ sĩ Đảo Quốc, một khi bị thua tình nguyện mổ bụng tự sát, cũng không muốn đầu hàng.
Mà người này là Âm Dương Sư đến từ Thổ Ngự Môn, vậy mà bị thua xong cũng trực tiếp tự sát, chuyện này nằm ngoài dự liệu của Bùi Nguyên Minh.
Híp mắt nhìn thi thể một lát, Bùi Nguyên Minh mới ôm bà Lâm đi ra, đưa cho Lâm Khang Dụ nói: “Lúc trước bà Lâm bị người nọ dùng chú thuật khống chế, hiện giờ đã nhổ phần dẫn chú thuật ra, cần tìm mấy danh y kê thuốc, điều trị một thời gian sẽ không sao!”
“Còn nữa, chuyện xảy ra ngày hôm nay, đừng nói cho bà Lâm biết, tránh khiến bà ấy không chấp nhận nổi”
“Dạ dạ dạ!”
Lâm Khang Dụ mừng rỡ như điên, ôm bà Lâm đi vào trong phòng xong, lập tức bảo người đi mời bác sĩ tới.
Nếu Bùi Nguyên Minh đã giải quyết vấn đề lớn, như vậy vấn đề nhỏ còn lại, tự ông ta có thể giải quyết.
Lúc này đã không còn ai nghi ngờ bản lĩnh của Bùi Nguyên Minh nữa.
Mà tất cả mọi người cũng vừa thấy được, thi thể của người mặc đồ đen ở gần đây.
Nhìn từ điểm này, bà Lâm căn bản không trúng tà, mà bị người ta dùng chú thuật khống chế.
Chỉ riêng mục đích của người hạ chú là gì, đáng khiến người ta suy ngẫm.
Đợi Lâm Khang Dụ mời bác sĩ tới khám và chữa cho bà Lâm, cho bà ta uõng thuốc nằm ngủ xong, Lâm Khang Dụ mới có thời gian tiếp đón Bùi Nguyên Minh.
“Cậu Bùi, dựa theo lời bác sĩ nói, thân thể vợ tôi đã khôi phục, trạng thái tinh thần cũng ổn định rồi”
“Kế tiếp chỉ cân tĩnh dưỡng là được”
“Cảm ơn cậu, tối nay cậu không chỉ giúp tôi ân lớn, còn cứu vợ tôi!”
“Cậu đối với một nhà chúng tôi có ân rất lớn!”
Sau khi nói xong, Lâm Khang Dụ trực tiếp quỳ xuống đất, không kiêng kị có đống thân tín ở đây.
“Ông Lâm khách sáo, tiện tay mà thôi”
Bùi Nguyên Minh nâng Lâm Khang Dụ dậy.
“Nếu ông tin tưởng tôi sớm một chút, tối nay đã không có chuyện như vậy.”
“Là lỗi của tôi, rất xin lỗi!”
Lâm Khang Dụ tát vào mặt mình hai cái.
Bùi Nguyên Minh cười, thản nhiên nói: “Cũng không thể trách ông, Trương thiên sư kia cũng không phải kẻ lừa đảo, có chút bản lĩnh”
“Chẳng qua thuốc không đúng bệnh mà thôi”
Nghe thấy thế, Lâm Khang Dụ lạnh lùng nói: “Đám giang hồ bịp bợm, thiếu chút nữa hại nhà họ Lâm chúng tôi!”
“Người đâu, đánh gãy tay chân đám giang hồ
- -----------------