*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó không đợi Lục Trọng Bằng nói hết lời, một giây sau, vẻ mặt anh ta đờ đân, miệng cũng mở to hết cỡ.
Đám Lâm Khang Dụ nhìn qua theo bản năng.
Chỉ thấy bà Lâm vốn khí thế như hồng thủy, lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, vậy mà dừng bước theo bản năng.
Chỉ trong nháy mắt, bà ta xoay người bỏ chạy...
Lục Trọng Bằng sững sờ! Lâm Mạn Ni sững sờ! Lâm Khang Dụ sững sờ! Tất cả mọi người đều sững sờ! Tuy hiện giờ Lâm Khang Dụ và Lâm Mạn Ni đều tin tưởng Bùi Nguyên Minh có thể giải quyết vấn đề, nhưng bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới có tác dụng thần kỳ như vậy, nói một cách đơn giản, có thể dọa sợ bà Lâm vừa rồi còn khí thế kinh người? “Lúc này còn muốn chạy, có phải quá muộn rôi không?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, bước ra nửa bước, rõ ràng tốc độ không nhanh, nhưng mỗi một bước đều như bước ra rất xa.
Mà bà Lâm giống như chịu hoảng sợ, tốc độ nhanh hơn.
Chỉ trong nháy mắt, hai người đi tới vị trí vườn hoa ở sân sau.
“Bùi Nguyên Minh này đáng sợ như vậy sao?”
“Ngay cả tà ma đều sợ cậu ta?”
“Không có khả năng, không có khả năng, cậu ta chỉ là một tên hai lúa, sao có thể có bản lĩnh này chứ!”
Lúc này Lục Trọng Bằng trợn mắt há miệng, cho dù thế nào cũng không nghĩ tới, vừa rồi chị gái như thiên thần hàng lâm, vậy mà bây giờ như chó nhà có tang.
Đây quả thực là gặp quyr! Mà Lâm Khang Dụ và Lâm Mạn Ni liếc nhau một cái, trong đôi mắt tràn ngập khó hiểu.
Mà vừa rồi Trương thiên sư vô cùng nổi bật, lúc này vẻ mặt đờ đẫn.
Lúc chiều ông ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh là tới phá rối mình.
Nhưng nhìn vết thương trên người mình, lại nhìn tình hình của Bùi Nguyên Minh hiện giờ, ông ta lập tức hối hận tới mức muốn tìm cái lỗ chui vào.
Bà Lâm không ngừng lùi về sau, giống như đang tìm cơ hội nào đó.
Nhưng sau khi Bùi Nguyên Minh đuổi theo mấy mét, thì không đuối theo nữa, mà đôi mắt hơi lóe sáng, dao gọt trái cây trong tay rời khỏi tay, bay vèo tới một phương hướng ở phía sau.
“Đinh...”
Một tiếng giòn vang truyên ra, một sợi tơ vô hình bị chém đứt, chỉ thấy bà Lâm vốn chạy nhanh như chớp giống như mất đi sức lực, ngã thẳng xuống đất.
“Không được tiến vào sân, tránh bị trúng chiêu!”
Bùi Nguyên Minh vấy tay, ý bảo những người
- -----------------