*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này trên mặt đất còn có hơn hai mươi người nằm, xương của cả đám bị gãy, có người thậm chí thở ra thì nhiều hít vào thì ít.
Có thể nói tiếng kêu than dậy khắp trời đất, vô cùng thê thảm.
Lâm Khang Dụ được mười mấy hộ vệ che chở, nhưng gương mặt ông ta vẫn tái nhợt nói: “Không được dùng vũ khí có tính sát thương, đừng làm vợ tôi bị thương!”
Rất rõ ràng, ông ta không muốn thấy vợ mình bị thương.
Lúc này Lâm Mạn Ni bước nhanh tới, nhỏ giọng nói: “Ba nuôi, cậu Bùi tới rồi!”
“Cậu Bùi!”
Nghe thấy thế, Lâm Khang Dụ vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: “Rất xin lỗi, tôi sai rồi, tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn!”
“Mọi chuyện đúng y như lời cậu nói, bây giờ đã có chút không thể vãn hồi!”
“Mong cậu Bùi người lớn không chấp nhặt trẻ nhỏ, giúp tôi cứu vợ mình một lân!”
“Sau khi xong chuyện, bất kể cậu có yêu cầu gì, tôi đều có thể đồng ý, cho dù muốn cái mạng này của tôi cũng không vấn đề gì!”
Lúc này Lâm Khang Dụ đã hối hận không kịp, Bùi Nguyên Minh có thể nói ra tình hình của vợ ông ta vào giữa trưa, thực ra đã nói lên vấn đề rồi.
Khi nói chuyện, ông ta “bịch”
một tiếng quỳ xuống: “Cậu Bùi, mong cậu ra tay giúp đỡI”
cũng là người tôi muốn tìm trong chuyến đi tới thủ đô lần này”
“Cho nên về tình về lý, tôi đều nên giải quyết chuyện này”
“Người cậu muốn tìm? Người nào thế?”
Lâm Khang Dụ nói theo bản năng.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ông Lâm, ông đừng nên biết chuyện này thì hơn, đối với ông không có chỗ tốt gì”
“Nhưng mà ông yên tâm đi, cứu vợ ông không có vấn đề gì lớn, hơn nữa hôm nay tôi còn phải giải quyết hoàn toàn vấn đề bên cạnh ông!”
Lâm Khang Dụ hít sâu một hơi, nói: “Đại ân này không biết cảm ơn thế nào, nếu cậu Bùi có thể giải quyết chuyện này, từ nay về sau ở thủ đô, chuyện của cậu là chuyện của tôi!”
“Có người nào ra tay với cậu, phải bước qua
- -----------------