*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Nguyên Minh bảo vệ hai chị em Trịnh Tuyết Dương đi tới bên cạnh Trịnh Tuấn và Thanh Linh, nhặt súng trên đất lên cho mấy bọn họ phòng thân.
Sau khi làm xong Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, đi tới giữa phòng.
Mặc kệ Nhẫn Môn Đảo Quốc vì lý do gì, đều là nhằm vào anh.
Cho nên lúc này ở bên cạnh anh là nguy hiểm nhất.
Tuy không biết vì sao Nhẫn Môn vội vàng ra tay với mình, nhưng Bùi Nguyên Minh có thể chắc chắn một chuyện.
Đó chính là Sở Văn Trung và xà bà bà, đều chết trong tay Nhân Môn.
“Ngốc nghếch! Bùi Nguyên Minh, cho mày ba giây, lập tức quỳ xuống cho tao!”
Vẻ mặt “thanh tra”
kia lạnh lùng nhìn chằm chẳảm Bùi Nguyên Minh.
“Nếu không tao sẽ giết ông già này!”
Khi nói chuyện, anh ta còn đạp Trịnh Thu Hằng ngã xuống đất, đồng thời giãm chân lên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử Bùi Nguyên Minh hơi co rụt lại, những không nói gì.
Mà lúc này, căn phòng vốn âm ï đều chậm rãi trở lại yên tĩnh, tâm mắt mọi người ở đây đều nhìn về phía “thanh tra”
kia.
Sắc mặt mười mấy vệ sĩ nhà họ Chân ở thủ đô phái tới khó coi, súng trong tay chĩa về chỗ hiểm của “thanh tra”
kial “Thả ông cụ rat”
“Thả ông Trịnh ra!”
“Bó tay chịu trói, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”
Lúc này một đám vệ sĩ chèn ép đi lên, cả đám đằng đẳng sát khí, giống như ra tay bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng ông cụ Trịnh bình tính hơn, lạnh lùng nói: “Tôi mặc kệ cậu là ai, nhưng cậu phải nhìn rõ xem tôi là ai?”
“Tôi là chi thứ của nhà họ Chân ở thủ đô, người đứng đầu nhà họ Trịnh ở Đà Nẵng!”
“Nhà họ Chân ở thủ đô là một trong mười gia tộc đứng đầu, cậu dám động vào tôi, thế tử Chân Vũ Long sẽ không tha cho cậu đâu!”
“Thế tử sẽ diệt cửu tộc cậu, khiến cậu chết rất khó coit”
Trên mặt đất, Trịnh Thu Hằng cũng nói một câu: “Nơi này đều có người của chúng tôi, anh làm chúng tôi bị thương, thì sẽ chết, anh không chạy thoát được đâu!”
“Thanh tra”
coi như không nghe thấy lời hai người nói, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh: “Anh còn không mau qua đây? Thật sự muốn tôi ra tay à?”
Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Người Đảo Quốc, anh biết ông ta là ai không?”
“Ông ấy là người đứng đầu nhà họ Trịnh ở Đà Nẵng, người tôi kính trọng nhất!”
“Anh dám động vào ông ta thử xem? Nếu anh dám, tôi không để yên cho anh đâu!”
- -----------------