*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quách Tuấn Anh và Bùi Văn Kiên đưa mắt nhìn nhau, đối mặt với nhân vật lớn như Long Nhật Minh, bọn họ có thể nói gì? “Các cậu có thể không xin lỗi, lựa chọn viện binh”
Long Nhật Minh vừa lấy một chiếc khăn lụa tinh xảo ra bắt đầu lau ngón tay, vừa lạnh nhạt mở miệng.
“Nhìn xem nhà họ Quách, nhà họ Lý có thể ra mặt vì các cậu hay không!" Sắc mặt Quách Tuấn Anh và Bùi Văn Kiên đều vô cùng khó coi.
Ra mặt cái rắm ấy! Giãm lên một tên thế tử Minh, bố trí rất lâu, vậy mà còn cần người nhà ra mặt dẹp yên chuyện này sao? Nếu chuyện này truyên tới gia tộc, vậy thì không bằng trực tiếp mua gốc rau hẹ thắt cổ.
Nhưng bọn họ thật sự không cam lòng! Chuẩn bị nhiều như vậy, còn có nhiều đường rút như thế, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy? Hôm nay không giẫm chết thế tử Bùi Nguyên Minh này, trái lại còn nhận lỗi với anh, sau này mình còn lăn lộn thế nào? “Còn không quỳ xuống nói xin lỗi?”
Vẻ mặt Long Nhật Minh lạnh lẽo: “Là muốn mình chết ở chỗ này, hay là muốn tôi tự mình tới Cảng Thành một chuyến?”
Đối mặt với uy áp của Long Nhật Minh, vẻ mặt Quách Tuấn Anh rất khó coi, nhưng mà anh ta vẫn đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, cúi đầu nói: “Bùi Nguyên Minh, rất xin lỗi”
Mà khóe mắt Bùi Văn Kiên cũng giật giật tiến lên trước, nói: “Thế tử, rất xin lỗi”
“Rất xin lỗi sao?”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười: “Ngại quá, không quỳ xuống xin lỗi, tôi không chấp nhận”
Quách Tuấn Anh trâm giọng nói: “Họ Bùi kia, mày đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước, không biết tốt xấu!”
Thiệu Tĩnh Anh cũng nói theo bản năng: “Bùi Nguyên Minh, anh Quách và anh Bùi đã xin lỗi, anh còn muốn thế nào nữa?”
“Xin lỗi sao?”
Bùi Nguyên Minh cười mỉa một tiếng.
“Người nào nói xin lỗi, tôi nhất định phải tiếp nhận?”
“Bùi Văn Kiên, cậu biết tính cách của tôi rồi đấy, cậu biết bây giờ phải làm thế nào đúng không?”
Vẻ mặt Bùi Văn Kiên thay đổi, cuối cùng “bốp”
một tiếng quỳ trên đất, nhỏ giọng nói: “Anh cả, rất xin lỗi”
“Bốp! Bùi Nguyên Minh đạp Bùi Văn Kiên ngã xuống đất, sau đó vẻ mặt lạnh lùng nhìn Quách Tuấn Anh nói: “Bùi Văn Kiên biết lúc nào nên nhận sợ hãi, cho nên tao không giết cậu ta, mày có muốn học không?”
Vẻ mặt Quách Tuấn Anh đờ đẫn, một lát sau vẻ mặt rét lạnh nói: “Họ Bùi, tao là người đứng đầu bốn cậu chủ ở Cảng Thành, tao nói một câu