*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khổng Chí Minh thật sự không thể nghĩ rõ, vì sao Bùi Nguyên Minh có tư cách khiến hai người đứng đầu chính phủ vội tới đứng về phía anh.
Tài phiệt Thượng Tinh có rất nhiều tiền, nhưng vấn đề là Lý Vân Thiện chỉ là đại diện ở Đại Hạ, xưng vương xưng bá ở tỉnh Tam Lăng, nhưng không có nghĩa là cũng có mặt mũi ở Đà Nẵng.
Mà tứ đại gia tộc đứng đầu ở Cảng Thành cũng rất trâu.
Nhưng vấn đề là, bây giờ bọn họ còn chưa có mặt! Trừ khi đám Quách Tuấn Anh tự mình xuất hiện.
Nếu không trong tình huống này, còn có thể làm gì được tập đoàn Thiện Nhân? Sao có thể khiến cổ phiếu của tập đoàn Thiện Nhân giảm xuống? Sao có thể khiến Bùi Nguyên Minh phá sản? Lúc này Khổng Chí Minh miệng đắng lưỡi khô, nhìn Thiệu Tĩnh Anh nói: “Thiệu cách cách, làm sao bây giờ? Bên phía anh Quách.
”
“Câm miệng!”
Lúc này sắc mặt Thiệu Tĩnh Anh cũng vô cùng khó coi, không nhịn được gầm lên giận dữ.
Cô ta nhìn chằm chằm gương mặt Bùi Nguyên Minh, run rẩy gửi một tin nhắn.
Cô ta là tới giãm Bùi Nguyên Minh, là tới khiến Bùi Nguyên Minh mất mặt xấu hổ, là tới khiến Bùi Nguyên Minh phá sản, là tới khiến Bùi Nguyên Minh biết rõ chênh lệch giữa người với người.
Nhưng mà vị thế tử Minh này, thật sự năm ngoài tưởng tượng! Bản lĩnh của anh vượt qua cực hạn! Bọn họ nghĩ rách đầu cũng không rõ lắm, một thế tử của gia tộc lụi bại, sao mặt mũi còn hơn tứ đại gia tộc ở Cảng Thành, hơn tài phiệt Thượng Tỉnh, hơn cả nhà họ Chân ở thủ đô? Vì sao? Ngay sau đó, Khổng Chí Minh toàn thân đều là mồ hôi đột nhiên chấn động lần hai, vẻ mặt khó có thể tin nhìn về một phía.
“Thiệu cách cách.
“Bốp!”
Thiệu Tĩnh Anh tâm phiên ý loạn, cuối cùng không nhịn được tát Khổng Chí Minh một cái: “Anh là cậu chủ của nhà họ Khổng, sao không có một chút khí phách gì thế, bị mấy người dọa sợi”
“Nhà họ Khổng ở Sơn Đông các anh bị anh làm mất hết mặt mũi!”
Nếu là ngày thường, Thiệu Tĩnh Anh chắc chắn sẽ khách sáo với Khổng Chí Minh.
Nhưng bây giờ không có biện pháp, cô ta nín thở quá lâu, lúc này trực tiếp phát tiết hết tức giận lên người Khổng Chí Minh.
Khổng Chí Minh che mặt, lúc này cũng không kịp tức giận, nếu là ngày thường, chắc chắn lúc này anh ta đã nổi bão.
Lúc này anh ta nhìn về phía đường phố, vẻ mặt gian nan nói: “Thiệu cách cách, cô mau nhìn đi, lại có xe lái tới!”
Thiệu Tĩnh Anh vừa mới đứng vững suýt chút nữa đặt mông ngã ngồi xuống đất.