*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau.
Sáng sớm Bùi Nguyên Minh đã nhận được tin Sở Văn Trung bị người ta nửa đường chặn giết.
Anh gọi điện cho Việt Thế Long xong, lập tức đi tới nhà tang lễ.
Thân phận của Sở Văn Trung quá đặc biệt, cho nên trong nhà tang lễ, ngoại trừ Việt Thế Long ra, Dương Định Quốc cũng ở đây.
Trong nhà xác nhà tang lễ, lúc này một thi thể trắng bệch nằm đó, rõ ràng người này là Sở Văn Trung, chẳng qua lúc này chỗ trán ông ta có thêm một điểm đỏ.
Bùi Nguyên Minh đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, thản nhiên nói: “Sao lại thế này?”
Việt Thế Long hít sâu một hơi, nói: “Tối qua, sau khi đám người Sở Văn Trung rời khỏi bãi đỗ xe, lập tức đi tới bệnh viện Nhân Ái xử lý vết thương, sau đó lái ô tô đến sân bay quốc tế Dương Thành.”
“Lúc cách sân bay khoảng chừng hai mươi kilomet, sắp rời khỏi nội thành, Sở Văn Trung yêu cầu mở cửa xe hít thở không khí, chỉ trong nháy mắt, một phát súng im hơi lặng tiếng bắn vào trán ông ta, một phát súng trí mạng!”
“Một phát súng này vô cùng chính xác, không phải binh sĩ lâu năm trên chiến trường, thì không có biện pháp làm được.”
“Sau khi vụ việc xảy ra, đồn cảnh sát của chúng tôi đã tìm thấy một địa điểm nghỉ là nơi nổ súng trong một tòa dân cư gần đó.
Đánh giá tình hình ở hiện trường, có lẽ bên kia sử dụng súng tự lắp ráp chứ không phải súng có sẵn, cho nên muốn từ điểm này điều tra rõ thân phận của đối phương, chỉ sợ rất khó.”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Có đối tượng hoài nghi không?”
“Có, mấy người”
Việt Thế Long cười khổ.
Cho dù thể nào Sở Văn Trung cũng là một nhân vật lớn, tuy Đà Nẵng không có phân hội của Long Môn, nhưng trước khi gặp chuyện không may, đã có mãy phân hội trưởng khu khác gọi điện thoại tới chất vấn chuyện này rồi.
Trừ chuyện đó ra, trong giới thượng lưu Dương Thành thậm chí là Đà Nẵng, đều có không ít bạn bè của Sở Văn Trung, mấy cuộc điện thoại gọi tới, đều là yêu câu ông ta mau chóng phá án.
Tuy Việt Thế Long là người đứng đầu cục cảnh sát Dương Thành, nhưng mà ở trước mặt một số nhân vật lớn, ông ta cũng thật sự bị động.
“Trong chuyện này người nào bị tình nghi lớn nhất?”
Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói.
Việt Thế Long chần chừ một lát, không mở miệng.
Trái lại Dương Định Quốc nói thay ông ta: “Ngài!”
“Bên ngoài không biết thân phận thật của cậu, nhưng lại biết cậu có xung đột với Sở Văn Trung ở bãi đỗ xe, cho nên cậu có động cơ ra tay, cũng có thời gian ra tay.”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Đáng tiếc tôi không cần thiết phải ra tay, tôi muốn giết ông ta, có thể giết ngay tại chỗ, không cần phiền phức như vậy”
“Đúng thế!”
Vẻ mặt Dương Định Quốc cảm khái.