*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Nguyên Minh không để ý đám người này, mà thản nhiên nói: “Ông Long, đối với ngài tôi cũng không dám có chỉ thị gì, chẳng qua tôi chỉ muốn hỏi một câu, ý định ban đầu của ông là gì khi sáng lập nên Long Môn?”
Long Nhật Minh ở bên kia điện thoại đã cảm nhận được gì đó, nhưng mà lúc này vẫn cười nói như cũ: “Vì thiên tử canh giữ biên giới!”
“Hay cho câu vì thiên tử canh giữ biên giới!”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười.
“Phóng túng cho cấp dưới phân hội trưởng hung hãn ương ngạnh, bắt nạt nam nữ, chính là vì thiên tử canh giữ biên giới sao?”
“Nếu là như vậy, tôi cảm thấy Long Môn các ông không cân phải tôn tại nữa!”
Long Nhật Minh im lặng một lát, mới tiếp tục nói: “Bùi Nguyên Minh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi chắc chắn sẽ cho cậu lời giải thích thỏa đáng.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Cũng không có chuyện lớn gì, nhưng mà Sở Văn Trung phân hội trưởng của Long Môn thủ đô các ông, tôi chuẩn bị xử lý rồi”
“Tuy tôi muốn trực tiếp ra tay, nhưng mà vẫn muốn hỏi trước một câu, có phải ông Long làm chỗ dựa cho ông ta hay không?”
“Nếu đúng là như vậy, tôi không ngại đến Yến Kinh một chuyến đâu!”
Long Nhật Minh nhanh chóng nói: “Cậu Bùi, có tiện đưa điện thoại cho Sở Văn Trung hay không, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng”
“Được!”
Bùi Nguyên Minh cười, đưa di động tới trước mặt Sở Văn Trung.
“Môn chủ của các ông bảo ông nghe điện thoại”
Sở Văn Trung run rẩy nhận lấy di động, để ở bên tai.
Một lát sau, bên kia điện thoại truyền ra giọng nói lạnh nhạt.
Toàn thân Sở Văn Trung vốn phát run, một lát sau gương mặt tái nhợt, cuối cùng lúc ông ta cúp điện thoại, cả người giống như không còn tinh thân gì.
Tuy Long Nhật Minh không chỉ rõ thân phận của Bùi Nguyên Minh.
Nhưng Long Nhật Minh chỉ nói một câu, nếu đắc tội Bùi Nguyên Minh mà không nhận được sự tha thứ của anh, Sở Văn Trung trở về nhà chuẩn bị tang lễ đi! Vào lúc này, Sở Văn Trung vô cùng cường thế kia lại run rẩy một lát, dưới vô số người trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm, ông ta chậm rãi đi tới chỗ Bùi Nguyên Minh cúi thấp người xuống.
“Cậu Bùi, hôm nay là lỗi của tôi, tôi không nên bắt nạt người ta, vẫn mong cậu tha thứ!”
Những lời này vừa vang lên, vẻ mặt mọi người hoảng hốt, vô số người không ngừng dụi mắt minh.
Phân hội trưởng của Long Môn thủ đô vô cùng hung hãn, dẫn theo một đám người, tràn ngập khí thế ra mặt vì Bạch Tuấn Hào.