*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cậu còn dám mạnh miệng!”
Lúc này Khổng Chí Minh sốt ruột tới mức giống y như kiến bò trên chảo nóng.
Anh ta có lòng đứng dậy, kết quả còn phải liếc Bùi Nguyên Minh một cái, nhìn thấy anh gật đầu, mới dám đứng thẳng dậy, đạp ngã Chu Chính Nghĩa xuống đất lân thứ hai.
“Quỳ xuống, xin lỗi!”
Chu Chính Nghĩa che mặt, thất tha thất thểu nói: “Ông đây sẽ không quỳ, dưới đầu gối đàn ông có hoàng kim.
”
“Bốp!" Khổng Chí Minh lại tát mạnh một cái.
“Bảo cậu quỳ cậu không quỳ!”
“Bốp/ “Bảo cậu nhận lỗi cậu không nhận!”
“Bốp “Cậu còn nói dưới đầu gỗi đàn ông có hoàng kiml”
“Bốp!" “Hôm nay tôi đánh gãy chân tay của cậu, dùng hoàng kim đúc chân cho cậu!”
“Anh họi”
Chu Chính Nghĩa che mặt, thất tha thất thếu lùi về sau, vẻ mặt bi phẫn muốn chết quát: “Đủ rồi!”
“Thật sự đủ rồi!”
“Tên này có năng lực gì? Vậy mà khiến anh sợ hãi như vậy?”
“Anh ta là cái thá gì chứ?”
“Anh ta chỉ là một tên ở rể mà thôi!”
“Anh sợ anh ta, không có nghĩa là em sợ anh ta!”
“Sau lưng em có nhà họ Chu, có nhà họ Khổng Sơn Đông, có nhà họ Bạch Tô Hàng, có Long Môn, em muốn giẫm chết anh ta chỉ là chuyện vài phút mà thôi, em dựa vào cái gì phải nói xin lỗi?”
Cho dù thế nào Chu Chính Nghĩa cũng không rõ, dù gì Khổng Chí Minh cũng là một thế hệ cậu chủ!! Nhưng vấn đề là, sao anh ta có thể sợ Bùi Nguyên Minh như vậy? Chuyện này thực sự làm mất mặt nhà họ Khổng ở Sơn Đông rồi! Lúc này Bạch Tuấn Hào cũng hoàn toàn khinh thường Khổng Chí Minh, cái gì mà nhà họ Khổng ở Sơn Đông, kết quả thì sao? Vậy mà quỳ trước mặt một tên ở rể rồi! Lúc này Chu Chính Nghĩa còn chỉ về phía Bùi Nguyên Minh, giận không kìm chế được: “Họ Bùi kia, tao không biết mày rót thuốc mê gì cho anh họ tao!”
“Nhưng mà tao nói cho mày biết, Chu Chính Nghĩa tao không sợ mày!”
“Muốn tao quỳ xuống với mày, trừ khi mày thành ngôi một”
Bạch Tuấn Hào cũng cười mỉa nói: “Đúng thế, trong từ điển của những người như chúng tao, không có hai chữ quỳ xuống!”