*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn nữ sinh viên đại học có chút phong trân, lạnh lùng nói: “Cái gì tự mình hiểu lấy?”
Tiêu Hi Văn cười mỉa, nói: “Anh chỉ là một tên ở rể mà thôi, tuy được xưng là cố vấn, nhưng tôi đã bảo người điều tra vê anh rồi, chức cố vấn này của anh không lĩnh tiền lương!”
“Thậm chí thân phận cố vấn này cũng không biết là thật hay giả nữa!”
“Ở trong mắt tôi, anh như tên bất tài ở Dương Thành!”
“Người giống như anh, có tư cách gì quấn lấy Trịnh Khánh Vân?”
Tiêu Hi Văn cả vú lấp miệng em.
“Tốt nhất là anh nên cách xa Trịnh Khánh Vân ra một chút, anh căn bản không xứng với cô ta!”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Có phải là cô hiểu lầm chuyện gì rồi không?”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Vẻ mặt Tiêu Hi Văn lạnh lẽo.
“Ý của anh là, là Trịnh Khánh Vân quấn lấy anh?”
“Vậy mà anh còn tự đại ngông cuồng như thể, anh là cái thá gì chứ?”
“Anh chỉ là một tên ở rể, sao Trịnh Khánh Vân có thể quấn lấy anh?”
“Tôi nói cho anh biết, anh không chỉ không có tư cách làm người yêu với Trịnh Khánh Vân, thậm chí ngay cả làm bạn bình thường với cô ta cũng không có tư cách!”
“Một tên ở rể cũng học người ta ra ngoài tán gái!" “Anh căn bản không phải là người cùng đẳng cấp với chúng tôi!”
“Hôm nay tôi dân Trịnh Khánh Vân tới tham gia tụ họp này, chính là vì giới thiệu một cậu chủ nhà giàu cho cô ta! Mà sự xuất hiện của anh, sẽ khiến anh ấy vô cùng không vuil”
“Họ Bùi kia, tôi khuyên anh một câu, bây giờ cút đi, nếu không lát nữa sẽ vô cùng mất mặt!”
Rất rõ ràng, vừa rồi lúc ở trên xe người phụ nữ này đã bảo người điêu tra vê Bùi Nguyên Minh.
Chỉ tiếc con đường của cô ta quá cấp thấp, tin tức biết được quá hỗn loạn mà nhỏ vụn, ngay cả một phần nghìn thân phận của Bùi Nguyên Minh cũng không tiếp xúc được.
Nhưng mà cô ta lại tự cho là đúng nghĩ rằng đây là sự thật, lúc này cô ta rất không khách sáo với Bùi Nguyên Minh, nói chuyện cũng vô cùng cay nghiệt.
Bùi Nguyên Minh cười mỉa một tiếng, đang chuẩn bị tát người phụ nữ này một cái, nhưng đúng lúc này, Trịnh Khánh Vân lại quay trở lại.
“Bùi Nguyên Minh, sao anh còn chưa đi vào?”
Trịnh Khánh Vân chủ động kéo tay Bùi Nguyên Minh, rất rõ ràng là lo lắng anh sẽ bỏ chạy mất.
“Họ Bùi nói thân thể anh ta không thoải mái, không ăn bữa cơm này, tôi cho anh ta vay tiền thuê xe về nhà khám bệnh!”
Tiêu Hi Văn thờ ơ nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó lấy ba trăm năm mươi nghìn trong ví ra ném trước mặt Bùi Nguyên Minh: “Cầm đi, không cần