*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi giọng nói vừa dừng, An Tiến Bình nhẹ vỗ tay.
Lúc này, trong biệt thự lại có gân trăm tinh nhuệ xông ra.
Những người này đều là vệ sĩ của An Tiến Bình, cả đám đều mặc trang phục Taekwondo, rõ ràng là cao thủ Taekwondđo.
Động tác của bọn họ thuần thục bảo vệ An Tiến Bình ở giữa đám người.
Sau đó, một lượng lớn tinh nhuệ của Băng Quốc cầm vũ khí nóng trong tay đăng đằng sát khí chạy ra, bọn họ đều đã mở chốt an toàn, lúc này như gặp kẻ địch mạnh.
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc trang phục Taekwondo màu đen cũng chậm rãi đi từ trong biệt thự ra.
Trong tay anh ta là một cuộn băng vải, vừa đi vừa quấn lên hai tay.
Đông thời, đôi mắt anh ta vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, mang theo ý tứ hàm xúc không rõ.
Một trong tam thánh Taekwondo của Băng Quốc, Phác Lập Thành! Mà ở phía sau Bùi Nguyên Minh và Đường Nhân Đồ, lúc này cũng có một người đàn ông mặc trang phục Taekwondo đi ra, ngón tay của người đàn ông này thô to, lúc này đang câm một chai rượu, nhìn có vẻ cà lơ phất phơ.
Nhưng mà trên người anh ta, cũng có sát khí lan tràn ra.
Một trong tam thánh Taekwondo của Băng Quốc, Túy La Hán! Hai vị này được xưng là thánh trong Taekwondo, thì đều có đủ thực lực cấp Chiến Thần.
Lúc này một trước một sau đánh từ hai mặt, đáng sợ cỡ nào! Nhìn thấy hai người đứng lại, trong lòng An Tiến Bình vô cùng bình tĩnh, anh ta lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Thế tử Minh, cậu thật sự cho rằng Đà Nẵng là thiên hạ của cậu, do cậu định đoạt sao?”
“Chuyện hội đấu giá lúc trước tôi còn chưa kịp tính số với cậu, vậy mà cậu đã tự mình đưa tới cửa rôi!”
“Cậu thực sự coi tài phiệt thượng tỉnh chúng tôi là hổ giấy à?”
Lúc này vẻ mặt giọng nói của An Tiền Bình đều vô cùng nghiêm khắc.
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “An Tiến Bình, đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, không có một chút ý nghĩa nào đâu.”
“Nếu tối nay anh không muốn chết, vậy thì thả Trịnh Khánh Vân ra.”
“Nếu cô ấy ít đi một cọng tóc, tôi đảm bảo tất cả mọi người ở đây, đều phải chết!”
Đôi mắt Bùi Nguyên Minh vô cùng rét lạnh.
“Trịnh Khánh Vân?”
An Tiến Bình hơi sửng sốt, một lát sau cười ha ha: “Thì ra là thế, hóa ra cậu đến vì cô ta!”
“Thật sự không nghĩ tới, tôi chỉ trói đi một người phụ nữ, vậy mà quan trọng đối với thế tử Minh tiếng tăm lừng lẫy cậu như vậy!”
- -----------------