*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy cái tát đánh xuống, Long Thiên Vương đứng đâu trong tám đại thiên vương của Băng Quốc ngã xuống.
Chết không nhắm mắt! Một thế hệ Thiên Vương của bà ta hoành hành không sợ ai ở Băng Quốc, vậy mà bị người ta tát chết! Nhìn thấy cảnh tượng này, tinh nhuệ của Băng Quốc sợ tới mức gương mặt trắng bệch.
Ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, cuối cùng bọn họ không sinh ra dũng khí giơ binh khí lên.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, câm lấy khăn tay ra chà lau ngón tay: “Tôi lại nói lân cuối cùng, bảo An Tiến Bình cút ra đây”
“Những người khác không cân đi tìm cái chết nữat”
Toàn trường giống như chết lặng! Người nào cũng thật không ngờ tới, ở Dương Thành, lại có người dám phá cửa biệt thự xông vào đại khai sát giới.
Quan trọng hơn là, lại có người dám chỉ tên gọi họ, bảo An Tiến Bình cút ra đây? Bầu không khí của cả căn biệt thự như đông cứng lại.
Có người vẻ mặt rung động, có người vẻ mặt nghiêm trọng, có người nghiến răng nghiến lợi, nhưng người nào cũng không dám nói lung tung, người nào cũng không dám cử động một chút.
Đổi lại là lúc khác, có người dám lớn tiếng nói An Tiến Bình như vậy, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy người kia phát điên rồi.
Dù sao An Tiến Bình là đệ tử chân truyền của Phác Việt Bân người đứng đầu Teakwondo Băng Quốc, còn là phó đại diện của tài phiệt thượng tinh của Băng Quốc ở Đại Hạ.
Người quyên cao chức trọng như vậy, ngay cả chính phủ một tỉnh nhìn thấy anh ta, cũng phải vô cùng khách sáo.
Không phải tên nhìn có vẻ bình thường trước mắt có thể trêu chọc.
Nhưng mà bây giờ, ba đại thiên vương canh giữ ở biệt thự bị giết, còn đều bị tát chết, chuyện này khiến bọn họ biết Bùi Nguyên Minh có tư cách cuông vọng.
Dù sao những người đó đều không phải con chó con mèo ở ven đường, mà là thiên vương của Băng Quốc, là cao thủ của Băng Quốc.
Nhưng ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, ngay cả rắm cũng không phải, sao bọn họ có thể không suy sụp? Không rung động? “Còn chưa chịu cút ra đây sao? Vậy tôi tự mình đi vào...”
“Người Băng Quốc các người vĩnh viễn đều là như vậy, trong ngày thường kêu gào như ông đây là trời, nhưng mà vào thời khắc quan trọng, vĩnh viên là đồ sợ chết.”
“Còn đệ tử chân truyền của người đứng đầu Taekwondo nữa chứ?”
“Phác Việt Bân dạy anh cái gì? Làm rùa đen rút đầu sao?”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói, nhưng mà lúc này tương đương giẫm mặt mũi của An Tiến Bình lên trên mặt đất.
- -----------------